Mười mấy ngày còn lại của học kỳ I đại học cũng không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, tất cả đều rất yên bình. Ninh Hương bọn cô cũng không biết Kim Văn Đan có tìm giáo viên đổi phòng hay không, tóm lại hơn mười mấy ngày còn lại cô ta vẫn ở trong ký túc.
Chẳng qua là trước đây mọi người chỉ là xa lánh cô ta, lúc thường vẫn duy trì sự khách sáo bên ngoài, cũng hay tiện tay giúp đỡ mấy chuyện nhỏ nhẹ không gây phiền phức. Nhưng bắt đầu từ sau khi xảy ra sự việc tố cáo này thì bảy người trong ký túc đã tự đạt thành ăn ý, sẽ không tiếp tục duy trì loại khách sáo bên ngoài này với cô ta nữa.
Ngoài việc không còn duy trì sự khách sáo mặt ngoài cùng cô ta, bình thường khi nói những chuyện riêng tư, làm việc hơi có chút bí mật thì cũng sẽ tránh cô ta ra, miễn cho lặp lại chuyện tương tự, bị cô ta tố cáo cho giáo viên.
Hơn mười mấy ngày còn lại coi như an ổn, tình trạng sống chung của bảy người Ninh Hương và Kim Văn Đan vẫn duy trì ở mức nước sông không phạm nước giếng. Sau khi kết quả kỳ thi cuối kỳ đưa ra, chính thức bước vào thời gian nghỉ hè.
Học sinh trong trường sắp xếp hành lý chăn mền xong, sau khi bắt đầu kỳ nghỉ hè thì lục tục rời trường quay về nhà. Thời đại này cũng không có công việc có thể làm vào nghỉ hè, vị trí làm việc ít, trong thành phố còn có rất nhiều người không có việc làm cho nên nghỉ học chỉ có thể quay về nhà.
Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông theo như đã hẹn trước cùng xách hành lý về nhà.
Buổi sáng ăn sáng xong thì đến bến tàu ngồi thuyền, lắc lư cả buổi trời cho đến chiều thì về đến Đại đội Điềm Thủy.
Lâm Kiến Đông quay về thì trực tiếp về nhà, mà Ninh Hương không có nhà để về, tất nhiên là đến nhà Vương Lệ Trân.
Một ngày trước khi về cô cùng Lâm Kiến Đông có đi mua một ít bánh ngọt, Lâm Kiến Đông là mua cho người nhà, còn cô mua thì toàn bộ đều cho Vương Lệ Trân hết. Cả đại đội Điềm Thủy cũng chỉ có người này đáng để cô nhớ nhung.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người xuống thuyền vừa bước vào địa phận đại đội Điềm Thủy, gặp được người quen thì nhiệt tình chào hỏi một câu, tất cả mọi người đều yêu thích hai sinh viên này. Đây chính là phượng hoàng kim của thôn bọn họ đấy, sau này chính là người có triển vọng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-225.html.]
Chào hỏi cả đường cho đến khi về đến Đội sản xuất, Ninh Hương chào Lâm Kiến Đông một cái rồi cũng đến nhà Vương Lệ Trân. Lâm Kiến Đông một mình tiếp tục đi về nhà, gặp mọi người không tránh được lại hàn huyên vài câu, cảm thụ sự nhiệt tình của hàng xóm láng giềng.
Sau khi xách hành lý về đến nhà, mẹ anh nhìn thấy anh liền vui mừng không thôi. Đi lên tỉ mỉ đánh giá anh một lượt, lại nhìn xem anh có bị gầy đi không, nhìn xem anh có cao lên hay không, gần nửa năm không gặp mà giống như gần nửa đời không gặp vậy.
Đợi đến chiều tối tất cả mọi người về đến nhà thì lại vây quanh anh thành một vòng hỏi thăm một lúc.
Ninh Hương về đến nhà Vương Lệ Trân thì tình cảnh cũng gần giống như vậy, chẳng qua là người hỏi thăm cũng chỉ có một mình Vương Lệ Trân mà thôi. Vương Lệ Trân cũng đem cô nhìn trái nhìn phải một lượt, xem xong cuối cùng nói một câu: “Thật tốt thật tốt, càng ngày càng thời thượng rồi.”
Người nhà họ Ninh thân làm cha mẹ anh chị em ruột thịt cũng không liên quan chút nào đến bầu không khí vui vẻ này.
Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đều không biết Ninh Hương đã được nghỉ về nhà, cho đến khi chiều tối Hồ Tú Liên ra ngoài cho heo ăn bỗng nhiên nghe được hàng xóm Triệu Thái Tú nói một câu: “Nghe nói A Hương nhà bà được nghỉ về nhà rồi à, thay đổi thời thượng lắm, ăn nói cũng khác trước.”
Hồ Tú Liên với Triệu Thái Tú từng vì chuyện trứng gà mà đánh nhau, hai năm qua quan hệ hai nhà vẫn luôn không hợp nhau. Hồ Tú Liên sao lại không nghe ra là Triệu Thái Tú đang chế nhạo bà, con gái thi đỗ đại học mà bà lại không chiếm được chút vẻ vang nào.
Nghe giọng điệu âm dương quái khí kia của Triệu Thái Tú, Hồ Tú Liên tức đến nghiến răng. Nhưng bà không biểu hiện ra bên ngoài, chi đổ hết thức ăn cho heo xong quay đầu nhìn Triệu Thái Tú cười giễu cợt, “Đọc nhiều sách thì có tác dụng gì, chẳng là là uống một bụng nước mực, còn không phải thứ lục thân không nhận hay sao, ai thèm quan tâm nó có về hay không.”
Triệu Thái Tú cứ thích chọc bà, tiếp lời nói: “Đâu phải là A Hương lục thân không nhận, Đại đội chúng ta ai mà chả biết, ban đầu là chị cùng Ninh Kim Sinh đuổi Ninh Hương ra khỏi cửa, hai năm nay A Hương sống thật khổ mà.”
Hồ Tú Liên lại bị Triệt Thái Tú nói đến đen hết cả mặt, lòng nghĩ bà già c.h.ế.t tiệt này đúng là có bệnh, cứ phải chọc cho bà không thoải mái. Vốn dĩ chuyện này nói đến cùng quả thật là do ban đầu bọn họ đuổi Ninh Hương ra khỏi nhà cho nên nói thể nào đi nữa cũng là tự vả mặt.
Thế nên Hồ Tú Liên đành nhịn cục tức này xuống, đen mặt không nói với Triệu Thái Tú nữa, cầm thùng chăn heo lên đi về nhà.