Gõ cửa suốt nửa ngày trời không ai mở cửa cũng không ai trả lời, Kim Văn Đan đứng ở trước cửa mà nước mắt muốn chực trào rơi xuống, vừa tức vừa ấm ức vừa tủi thân, cô ta chỉ muốn giang chân đá bay cánh cửa trước mặt thôi.
Lúc nãy cô ta đi tắm quên mang theo chìa khóa, kết quả họ lại khóa cửa lại đi ngủ mấy, bây giờ cô ta đang đứng trước cửa phòng ký túc xá, gọi nửa ngày trời cũng không ai trả lời, bây giờ cô ta chỉ có một cảm giác...gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.
Sau khi biết những người trong ký túc xá không ai thức dậy mở cửa cho cô ta, cô ta đứng ở cửa bình phục một lúc, khịt khịt mũi đưa tay lên lau đôi mắt đang ướt đẫm, thật sự là hết cách rồi, chỉ có thể đi tìm dì quản ký túc xá thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dì quản lý ký túc xá trực đêm cũng đã ngủ rồi, vả lại tính tình cũng không được tốt, bị cô ta đánh thức nên rất khó chịu, vì thế vừa ngái ngủ thức dậy vừa mắng cô ta đi ra ngoài không đem theo chìa khóa, vừa cầm chìa khóa đi giúp cô ta mở cửa.
Dì quản lý ký túc xá mở cửa ra liền cầm chìa khóa đi về ngủ tiếp, Kim Văn Đan bị dì quản lý chửi mắng xong trong lòng bực tức vô cùng, cô ta lạnh mặt lại đi vào trong ký túc xá, làm ồn áo đùng đùng trong cái bồn rửa mặt ở nhà vệ sinh.
Mọi người bị đánh thức trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, có vài người phát ra giọng nói khó nhọc, khi bị đánh thức đều tỏ vẻ không vui, sau đó Triệu Cúc là người đầu tiên bực mình mở miệng nói: “Cô nhẹ tay chút không được sao?”
Kim Văn Đan lạnh lùng mở miệng trả lời: “Chẳng phải là không nghe thấy sao?”
Triệu Cúc thật sự muốn đánh cô ta nhưng lại hít một hơi thật sâu nói: “Chúng tôi là mẹ cô sao? Nghe thấy tiếng gõ cửa là phải mở cửa cho cô sao? Cô còn không biết điều thì đừng trách chúng tôi ỷ đông h.i.ế.p yếu.”
Kim Văn Đan lạnh lùng trả lời: “Sao chứ? Các cô không có ăn h.i.ế.p sao?”
Vừa nãy cô ta gõ cửa lâu như thế nhưng lại không có một ai mở cửa cho cô ta, họ muốn cô ở trước cửa ngồi một đêm sao? Chuyện nhỏ nhặt như thế mà không ai chịu giúp đỡ, cái này không phải hùa nhau ăn h.i.ế.p cô ta là cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-224.html.]
Triệu Cúc chưa nói gì thì Trương Phương đã lên tiếng nói: “Chính là ăn h.i.ế.p cô đấy! Lúc cô đ.â.m lén mách lẻo sau lưng bộ chưa từng nghĩ đến trường hợp này sao? Hoặc là cô tự đi tìm giáo viên phụ đạo đổi ký túc xá, hoặc là chịu đựng! Nếu nhưng sau này những chuyện như thế này còn xảy ra nhiều đấy!”
Một bên đ.â.m lén mách lẻo hại họ, một bên lại muốn hưởng thụ phúc lợi của người bạn cùng phòng sao, đúng là nực cười.
Kim Văn Đan bị chọc tức đến mức không dám nói nữa, cô ta bực mình leo lên giường, sau khi nằm xuống vẫn chưa thể nguôi giận, đôi mắt không có chút cảm giác buồn ngủ, tất cả mọi người trong ký túc xá đều chống đối cô ta, làm sao cô ta có thể sống yên ổn đây, từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ phải chịu đựng những thứ này.
Cô đến chỗ giáo viên phụ đạo tố cáo Ninh Hương bọn họ nghe nhạc Đặng Lệ Quân, một mặt cũng vì ‘lòng chính nghĩa', một mặt vì những ân oán cá nhân trong lòng, chính nghĩa là những loại âm nhạc thuộc giai cấp tư sản vốn dĩ chính là thứ nên cấm, thế mà họ lại mang vào ký túc xá để nghe.
Nhưng mà cô ta không ngờ là tố cáo cho giáo viên phụ đạo biết, giáo viên phụ đạo lại chỉ cảnh cáo Ninh Hương bọn họ bằng miệng thôi, hoàn toàn không có bất cứ sự trừng phạt mang tính thực chất nào cả, cũng có thể nói như thế này, đối với họ mà nói thì không có chút ảnh hưởng nào cả.
Bây giờ tình hình trong nước không ổn lắm, đấu tranh giai cấp vẫn chưa ngừng lại, cô ta không hiểu tại sao những vấn đề mang tính nguyên tắc này lại dễ dàng bị bỏ qua như thế, chỉ phê bình bằng miệng liền bỏ qua.
Hành vi nghe những âm nhạc đồi bại như thế có khác gì với việc trốn xem những loại sách cấm ngày xưa đâu, rõ ràng phải bị phê bình nghiêm túc mới đúng, cái hành vi này không nghiêm túc phê bình thì có khác gì với việc dung túng đâu?
Kim Văn Đan càng nghĩ càng tức giận đến mức ngủ không yên, cơn giận nằm trong lồng ngực, cảm giác cả người sắp nổ tung vậy.
Rõ ràng cô ta đã làm một việc rất chính xác, đến cuối cùng lại trở thành tội đồ trong ký túc xá, bị bảy người cùng nhau chống đối và ăn hiếp.
Còn có công lý sao?