Xem ra Sở Chính Vũ đang cố tình đứng đợi cô vậy, khi nhìn thấy cô liền chạy nhanh đến trước mặt cô và khẽ điều chỉnh hô hấp nói: “Nghe nói cô bị giáo viên phụ đạo mắng hả, tôi đến ký túc xá tìm cô mà cô không ở đó.”
Chuyện này Ninh Hương cũng coi như là qua chuyện rồi, giọng điệu của cô nhẹ nhàng nói với Sở Chính Vũ: “Không sao, chỉ là phê bình bằng miệng vài câu thôi, rất cảm ơn anh đã mượn máy ghi âm cho chúng tôi, người trong ký túc xá của tôi khá thích đấy, họ đã được thử thứ mới mẻ.”
Sở Chính Vũ đi theo cô lên lầu: “Nếu sớm biết như thế thì tôi đã không lấy cho cô nghe rồi.”
Ninh Hương nói với anh: “Không có liên quan đến anh, là chúng tôi tự mình không cẩn thận thôi.”
Sở Chính Vũ vẫn cảm thấy có lỗi nhưng khi đến cửa phòng tự ôn thì hai người liền cùng nhau không ai nói gì ảnh hưởng đến người khác, Ninh Hương đi vào tìm chỗ trống ngồi xuống, Sở Chính Vũ cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Tới phòng tự ôn Ninh Hương liền không nghĩ đến những chuyện khác nữa, cô mở sách ra tập trung học hành, sau đó vừa xem được nửa trang sách thì một cuốn vở ghi chú có đựng hai viên kẹo đường đặt ngay trước mặt cô.
Phía dưới hai viên kẹo đường có ghi bốn chữ: [đền lại cho cô]
Ninh Hương nhìn xong bốn chữ này liền cầm cây bút lên ghi bốn chữ: [thật sự không sao]
Viết xong cô cầm một viên kẹo trong lòng bàn tay, những viên còn lại kèm theo cuốn vở ghi chú chuyền lại cho Sở Chính Vũ, một lần nữa bày tỏ mình thật sự không hề trách móc cậu ấy, vốn dĩ cậu ấy cũng có ý tốt nên chuyện này làm sao có thể trách cậu ấy được chứ.
Sở Chính Vũ yên tâm rồi, lúc này cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hai người cũng không còn nghĩ đến chuyện này nữa mà tự mình lấy ra vở bài tập chuyên môn của mình, bắt đầu yên lặng tự ôn tập, trong phòng tự ôn đó giờ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có người thỏ thẻ cùng thảo luận đề bài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương rất nghiêm túc đọc sách không phát ra tiếng động, ngoại trừ lúc giữa chặng đi mấy lần vệ sinh thì luôn tập trung vào việc cuốn sách ôn tập, Sở Chính Vũ cũng vậy, mãi cho đếm khi mười hai giờ trưa cậu ấy mới nhìn đồng hồ thả lỏng tinh thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-223.html.]
Những người khác nhìn canh thời gian trước mấy phút bắt đầu dọn dẹp đứng dậy đi về, Ninh Hương và Sở Chính Vũ cũng thu dọn sách vở và dụng cụ, dọn dẹp xong liền cùng nhau đứng dậy đi ra khỏi phòng tự ôn về ký túc xá.
Đi ra khỏi lớp học được thả lỏng một chút, Sở Chính Vũ xoay xoay cổ nhún nhún vai hoạt động giãn gân cốt một chút, lúc này cậu ấy mới hỏi Ninh Hương về chuyện cái máy thu thanh: “Có người đã đ.â.m lén sao?”
Ninh Hương nhẹ nhàng hít thở: “Chuyện đã qua rồi, đừng nói nữa.”
Sở Chính Vũ thấy cô thật sự không muốn nhắc đến chuyện này nữa nên cũng không tiếp tục truy hỏi, cậu ấy và cô tùy tiện tìm một chủ đề khác nhẹ nhàng hơn, khi đi đến khu phân chia của ký túc xá liền ai về phòng nấy.
Bây giờ là nửa đêm mười hai giờ, mặc dù có không ít học sinh mới đi ra khỏi phòng tự ôn về ký túc xá nhưng cả cái khuôn viên trường vẫn rất yên tĩnh, trên lầu ký túc xá cũng rất yên tĩnh, cho dù có người tắm rửa, cũng không có ai nói chuyện lớn tiếng.
Trước khi đến phòng tự ôn Ninh Hương đã tắm rửa rồi, khi về chỉ cần đánh răng rửa mặt liền leo lên giường đi ngủ, bởi vì đọc sách thức khuya quá muộn nên vừa mệt vừa buồn ngủ, hoàn toàn không còn sức lực nghĩ đến những chuyện khác, ý thức cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Sau đó cô vừa ngủ được một lúc liền bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Cô thật sự quá buồn ngủ nên không muốn mở mắt ra nhưng tiếng gõ cửa vẫn đang vang lên, Ninh Hương cứ thế nằm yên không cử động, sau đó trong lúc mơ mơ hồ hồ liền nghe thấy giọng mũi của những người khác: “Ai đang gõ cửa đấy?”
“Còn ai chưa về phòng sao?”
“Ai không mang theo chìa khóa sao?”
Sau đó cũng không biết ai đếm đếm liền thốt ra câu: “Hình như là Kim Văn Đan.”
Vừa nói xong câu này, quả nhiên nghe thấy giọng Kim Văn Đan đang thốt lên: “Mau mở cửa cho tôi.”
Nghe thấy cô thốt ra câu này, mấy người bọn họ cùng nhau nằm nghiêng người trực tiếp nhắm mắt lại tiếp tục đi ngủ, coi như không nghe thấy cái gì cả, vì thế một tràng tiếng gõ cửa lại vang lên, cùng với đó là giọng nói của Kim Văn Đan không ngừng vang lên.