“Không có ý nghĩa gì.”
“Em không có tâm trạng hao tổn tinh thần vào những chuyện này.”
Nói rồi cô lại nhìn Lâm Kiến Đông cười nói: “Em rất tích cực, đời người quý giá, thay vì đi tìm một người vùi đầu vào tình yêu thì chi bằng làm những chuyện vui vẻ hơn chẳng phải tốt hơn sao, vì dụ như làm thêm vài sản phẩm thêu thùa lợi hại, nói không chừng có một ngày nào đó em có thể trở thành đại sư, sau đó đi dạy cho những cô gái nhiệt tình yêu thích thêu thùa y như em vậy.”
Lẽ ra cứ tưởng Ninh Hương từng bị tổn thương, trong lòng có ám ảnh nên không đồng ý tiếp xúc với chuyện tình cảm nhưng khi nghe cô nói đến cuối thì trong lòng Lâm Kiến Đông bỗng có cảm giác thả lỏng và hết sức thoải mái.
Lâm Kiến Đông vẫn không nói gì cả, Ninh Hương lại nói: “Nếu như có một ngày thật sự có một người khiến em cảm thấy có thể ở bên nhau, ở bên nhau lại rất thoải mái, trong lòng cũng rất bình yên, đơn giản không cần suy nghĩ lo âu nhiều, em ngồi bên cạnh cửa sổ làm thêu thùa, anh ấy ngồi bên cạnh em đọc sách, khi khát nước sẽ rót cho em một ly thì em cũng không từ chối tình yêu đâu.”
Không cần phải mãnh liệt bùng cháy, không cần khắc cốt ghi tâm, chỉ cần tình yêu đơn giản với hai đôi đũa hai chén cơm thôi.
Không cần quá nhiều sự nhiệt liệt, cũng không cần ngày nào cũng là màu hồng, chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau quan tâm chăm sóc cho nhau, bất cứ khi nào, những lúc mệt mỏi quay đầu lại thì có một người mãi mãi đứng ở phía sau mình.
Lâm Kiến Đông im lặng nghe cô nói, hồi lâu sau cũng không nói gì cả.
Ninh Hương nói xong liền im lặng một lúc, thấy anh không nói gì liền không tiếp tục nói chuyện của mình nữa mà chuyển chủ đề sang chỗ anh, cô thay đổi giọng điệu hỏi anh một câu: “Còn anh thì sao? Có thích người con gái nào chuẩn bị hẹn hò không?”
Lâm Kiến Đông bừng tỉnh lắc đầu một cái và khẽ cười nói: “Không có, ai có thể nhắm trúng anh chứ?”
Ninh Hương thấy anh lắc đầu liền quay lại giáo dục anh: “Anh đừng có cứ tự ti như thế, anh khá tốt mà, là thanh niên ưu tú nhất trong thôn chúng ta, là người sẽ ăn cơm nhà nước sau khi tốt nghiệp đấy, sao lại không có ai nhắm trúng chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-222.html.]
Lâm Kiến Đông cười cười lại nói: “Tạm thời không có cái ý nghĩ này, học hành thật tốt vẫn quan trọng hơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây có lẽ là đặc điểm chung của rất nhiều con nhà nghèo, khó khăn lắm mới nắm được cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, có thể học hành đàng hoàng tất nhiên sẽ vùi đầu vào học, làm gì còn tâm tư đi nghĩ đến những chuyện khác chứ, cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.
Vả lại hẹn hò còn phải tốn tiền, Lâm Kiến Đông thật sự không có tiền để tiêu tốn vào những chuyện này, bình thường ăn uống đã hết sức tiết kiệm rồi, gia đình mỗi tháng tiêu xài tiết kiệm gửi cho anh mười mấy đồng làm phí sinh hoạt thì làm gì có khả năng hẹn hò nữa.
Đó giờ anh luôn cảm thấy cho dù là hẹn hò hay kết hôn thì đều phải dành cuộc sống tốt đẹp cho con gái nhà người ta, sống khổ sở thì đừng đi trải nghiệm làm chi, để con gái phải chịu cực khổ với mình, lúc không có cái ăn lại cãi nhau thì còn ý nghĩa gì nữa.
Mọi người trong trường học sẽ phớt lờ rất nhiều điều kiện thực tế, bởi vì anh cũng khá điển trai, năng lực làm lớp trưởng cũng khá tốt nên mấy tháng qua đúng là có nhiều nữ sinh trong lớp bật đèn xanh với anh nhưng anh đều tỏ rõ thái độ cự tuyệt.
Vì vậy vừa nãy khi Ninh Hương nói đến những chuyện này thì anh cũng có thể đồng cảm được.
Có nhiều khi không phải do anh tự ti mà chỉ là nghĩ thoáng ra một chút mà thôi.
Hai người cứ thế đi dạo trong sân trường và trò chuyện về chuyện tình cảm, rồi lại trò chuyện linh tinh này kia, trò chuyện được một lúc, Lâm Kiến Đông đã đưa Ninh Hương đến dưới ký túc xá, trước khi cô đi lên lầu còn hỏi: “Còn mười mấy ngày là nghỉ hè rồi, em có về không?”
Ninh Hương gật gật đầu: “Về chứ, về thăm bà Lệ Trân.”
Lâm Kiến Đông cũng gật đầu: “Được, tới lúc đó cùng về nhé.”
Hai người hẹn xong cùng nhau đi về nhà, Lâm Kiến Đông thấy Ninh Hương đi lên đầu liền quay người rời đi.
Ninh Hương quay trở về ký túc xá liền tìm quần áo đi tắm rửa, tắm rửa xong xuôi lại cầm sách bỏ vào trong cặp và trực tiếp đến phòng tự ôn tập, kết quả vừa đến tầng dưới phòng tự ôn liền chạm mặt Sở Chính Vũ.