Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-06-02 11:07:25
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi một thời đại đều có một giới hạn riêng, quan niệm cũng là thứ khó nói rõ ràng nhất. Ninh Hương cũng không tranh luận đến cùng với giáo viên hướng dẫn là nhạc của Đặng Lệ Quân tai hại đến mức nào, rốt cuộc có thể độc hại một thế hệ hay không. Cô chỉ nghiêm túc nói một câu: “Về sau em sẽ không làm như vậy nữa.”

Đây vốn là chuyện riêng tư bí mật của các cô, hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai, các cô không có quảng bá ra ngoài với các bạn học khác, chẳng qua chỉ nghe giải trí trong ký túc xá của mình một lúc mà thôi.

Thầy Vương hướng dẫn thấy thái độ của các cô đều không tệ lắm, lại tận tình khuyên bảo, giáo dục các cô một chút, sau khi giáo dục xong, cuối cùng lại nói một câu: “Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau. Lần này chỉ phê bình miệng các em thôi, nếu có lần sau thì phải thông báo phê bình.”

Ninh Hương hít một hơi thật sâu: “Thầy giáo Vương, chúng em đã nhớ rồi ạ.”

Chủ yếu là bình thường Ninh Hương và mấy học sinh nữ này cũng không phạm lỗi gì, đặc biệt là Ninh Hương, cô vẫn luôn kiên định và đáng tin cậy, ngày thường xử lý công việc trong lớp rất tốt. Giáo viên hướng dẫn vốn cũng không định làm gì các cô, chỉ giáo dục các cô một lúc rồi thôi.

Sau khi rời khỏi văn phòng, sắc mặt của bảy người đều có chút khó coi. Nhưng bởi vì đang ở bên ngoài, các cô cũng không nói gì thêm, cùng nhau trở về phòng học tiếp tục học tập, mãi cho đến chạng vạng cơm nước xong trở lại ký túc xá mấy người mới bộc lộ cảm xúc.

Trương Phương là người đầu tiên nói ra: “Cô ta bị bệnh sao? Chúng ta nghe nhạc thì mắc mớ gì đến cô ta?”

Cố Tư Tư cũng sắp tức c.h.ế.t rồi: “Mỗi lần tôi đều cố ý đóng cửa và khóa trái cửa ký túc xá lại, còn mở nhạc ở mức rất nhỏ. Chúng ta thích nên mới nghe một lúc giải trí thôi, cũng không bảo ai đến nghe cùng, như vậy cũng không được sao? Thế mà cô ta cũng đi báo với giáo viên? May là bè lũ bốn tên đã sụp đổ, nếu không chúng ta còn bị lôi đi treo bảng tử mất thôi!”

Trong lòng Ninh Hương cũng có chút tự trách, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xin lỗi, là trách nhiệm của tôi.”

Đúng là cô cảm thấy bầu không khí xã hội gần đây có hơi nới lỏng, lúc cầm lấy máy thu thanh cũng không nghĩ nhiều như vậy. Cô cũng không cảm thấy nghe nhạc của Đặng Lệ Quân là có gì sai, làm hại mấy người khác trong ký túc xá bị phê bình, trong lòng cô vẫn có phần áy náy.

Triệu Cúc quay đầu lại nói với Ninh Hương: “Cậu có trách nhiệm gì chứ? Nghe mấy bài tình ca thì sao? Có thể ảnh hưởng đến mức nào chứ? Bè lũ bốn tên đã sụp đổ bao lâu rồi, vậy mà còn báo cáo lên trên này nọ, có lòng thật đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-219.html.]

Hồ Nguyệt không tức giận như vậy, cô ấy ở bên cạnh khá bình tĩnh nói tiếp: “Có thể là thường ngày chúng ta vẫn luôn xa lánh cô ta, nên cô ta có ý kiến với chúng ta. Bình thường cô ta trở về ký túc xá đều có sắc mặt rất khó coi.”

Sau khi Hồ Nguyệt nói ra lời này, cửa ký túc xá đã bị người ở bên ngoài mở ra, Kim Văn Đan đã trở lại. Bảy người trong ký túc xá đều nhìn Kim Văn Đan, không tránh né cũng không thu hồi, tất cả đều trực tiếp nhìn chằm chằm vào cô ta.

Kim Văn Đan cũng không thèm để ý, cởi cặp sách trên người mình xuống treo lên, nên làm gì thì làm đó.

Cố Tư Tư không nhịn được mà lên tiếng trước, cô ấy nhìn chằm chằm vào Kim Văn Đan trực tiếp hỏi một câu: “Kim Văn Đan, cậu có ý gì vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kim Văn Đan ngồi vào bàn học của mình, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Các cậu dám nghe mấy thứ đó mà còn sợ người khác nói gì sao? Tôi cũng vì muốn tốt cho các cậu thôi, sợ các cậu bị mấy thứ lung tung rối loạn kia làm ảnh hưởng học tập.”

Trương Phương cười khẩy: “Cách lo lắng này của cậu cũng thật đặc biệt, trực tiếp báo cáo lên giáo viên hướng dẫn luôn.”

Kim Văn Đan ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn tất cả bảy người trong ký túc xá, cứng rắn nói: “Chắc hẳn các cậu cùng biết mấy thứ đó là nhạc gì đúng không? Là âm nhạc đồi truỵ của giai cấp tư sản, sở thích dung tục thấp kém, các cậu làm ảnh hưởng đến tôi.”

Triệu Cúc cũng tức giận đến nghiến chặt răng: “Sở thích của cậu thì cao cấp, một hai đồng tiền cũng muốn chiếm, không chiếm được thì không vui, cậu thì cao cấp rồi. Tôi thấy cậu mới là tay sai của chủ nghĩa tư bản đấy, mới có thể ham món lợi nhỏ như vậy!”

Nghe được lời này, Kim Văn Đan trừng mắt nhìn về phía Triệu Cúc: “Cậu nói ai là tay sai của chủ nghĩa tư bản?”

Triệu Cúc thẳng eo, không chịu thế yếu: “Nói cậu đấy, tay sai của chủ nghĩa tư bản!”

Hiện tại vẫn chưa hoàn toàn định ra là có tiếp tục đấu tranh giai cấp hay không, Kim Văn Đan đương nhiên không nghe được lời này, cô ta lập tức đứng lên từ bàn học, chỉ vào Triệu Cúc quát lên: “Triệu Cúc, cậu lặp lại lần nữa xem!”

Loading...