Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-06-02 11:07:22
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì máy thu thanh là Sở Chính Vũ cho mượn, dù sao mượn đồ của người ta dùng không hai ngày thì rất xấu hổ, vì thế mấy người Trương Phương, Cố Tư Tư và Ninh Hương bàn bạc một chút, mọi người góp một ít tiền mua vài món đồ cho Sở Chính Vũ.

Sau khi mua đồ xong, mấy người Ninh Hương cũng không giữ máy thu thanh lại để nghe nữa. Bọn họ nghe hai ngày nếm trải cảm giác mới mẻ xong, qua cơn nghiện, Ninh Hương bèn bọc máy thu thanh và đồ mua về vào cùng với nhau, cầm đi trả lại cho Sở Chính Vũ.

Sở Chính Vũ nhìn thấy Ninh Hương đến trả máy thu thanh, cậu ấy cười một tiếng nói: “Cho cô mượn chơi hai ngày, không ngờ cô lại chỉ chơi đúng hai ngày thôi?”

Ninh Hương không nói nhiều chuyện này với cậu ấy, cô đưa bọc áo khoác quân phục đặt vào trong lồng n.g.ự.c của Sở Chính Vũ, lại giống như cậu ấy, xoay người trực tiếp rời đi, đồng thời còn ném lại một câu: “Nghe nhiều ảnh hưởng tới học tập.”

Cô nói ảnh hưởng tới học tập song cũng chỉ là thuận miệng nói bừa thôi, chẳng qua là do không thích mượn đồ của người khác dùng mãi mà không trả. Nhưng Ninh Hương giao đồ xong vừa mới trở lại phòng học ngồi xuống chưa được bao lâu, lời này đã phần nào ứng nghiệm.

Lớp trưởng Chu Tùng Dân từ bên ngoài trở về, sau khi vào cửa sau lớp thì nhìn Ninh Hương và những người khác cùng phòng ký túc xá cô nói một câu: “Ninh Hương, Cố Tư Tư, Hứa Lệ San, Trương Phương, Triệu Cúc, Hồ Nguyệt, Tống Tử Trúc, thầy Vương phụ đạo gọi các cậu tới phòng làm việc một chuyến.”

Nghe cậu ta nói như thế, Ninh Hương và những bạn cùng phòng khác đều hơi bất ngờ, trong tiềm thức đều có linh cảm không tốt. Trương Phương đứng lên, không đi ra khỏi bàn mà nhìn Chu Tùng Dân hỏi trước một câu: “Thầy Vương tìm bọn tôi có chuyện gì vậy?”

Chu Tùng Dân ngồi vào chỗ ngồi của mình, không nhiều lời: “Các cậu đến thì sẽ biết thôi.”

Mấy người Ninh hương đều quay đầu nhìn nhau một lúc, không còn cách nào khác đành lục tục đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi ra khỏi phòng học, Hứa Lệ san lơ đãng quay đầu nhìn qua phòng học một chút, đột nhiên thắc mắc hỏi: “Tại sao không gọi Kim Văn Đan nhỉ?”

Nghe cô ấy nói vậy, những người khác cũng đều đưa mắt quét qua trong phòng học, nhìn về chỗ ngồi của Kim Văn Đan. Ninh Hương thu hồi ánh mắt, suy nghĩ, dường như cô đoán ra được chuyện gì sắp xảy ra rồi. Cô không lên tiếng, cùng mấy người trong ký túc xá đi đến văn phòng phụ đạo.

Bảy người bước vào văn phòng phụ đạo, từng người lần lượt chào hỏi thầy giáo. Thầy hướng dẫn nhìn lướt qua bọn họ một một chút, quả nhiên nói ra chuyện Ninh Hương suy đoán trong lòng. Thầy ấy cũng không vòng vo mà trực tiếp hỏi: “Nghe nói mấy người các em nghe âm nhạc đồi truỵ ở trong ký túc xá hả ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe được lời này, Cố Tư Tư vội hỏi: “Sao thầy biết được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-218.html.]

Mỗi lần các cô nghe nhạc trong ký túc xá, cửa ký túc xá đều đóng lại và khóa trái, hơn nữa mở âm thanh rất nhỏ, không bao giờ mở to. Tuy rằng hoàn cảnh xã hội hiện tại đã nới lỏng hơn rất nhiều, nhưng các cô vẫn luôn cẩn thận.

Thầy hướng dẫn còn chưa nói gì, Trương Phương đã tiếp lời nói: “Có người mách lẻo sau lưng đó.”

Cố Tư Tư quay đầu nhìn về Trương Phương, lập tức phản ứng lại. Trong ký túc xá của các cô ấy, ngoại trừ Kim Văn Đan ra, bảy người các cô đều bị gọi đến đây. Vì sao thầy hướng dẫn lại biết chuyện riêng tư như vậy, không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?

Trong lúc nhất thời cô ấy có chút rối bời, giơ tay lên vỗ mạnh vào trán mình.

Không người nào nói nữa, thầy Vương hướng dẫn lại nói: “Loại âm nhạc đồi truỵ này sao có thể nghe ở trường học được? Các em nghe xem ca từ bài hát này viết cái gì, có câu nào là đứng đắn không? Các em vất vả lắm mới thi vào đại học, là sinh viên thì phải có tinh thần của sinh viên, sao có thể bị những thứ này ảnh hưởng được?”

Hứa Lệ San nhỏ giọng thì thầm một câu: “Không phải mấy bài tình ca thôi sao, có gì mà…”

Thầy Vương hướng dẫn nghe được lời này thì trừng mắt nhìn cô ấy: “Loại ca từ này không phải đang dạy hư người khác sao? Có khác gì mấy cái quần ống loe, kính mắt ngoài đường kia không. Chỉ có lưu manh mới đụng đến mấy thứ này, em còn nói có gì mà?

Bị giáo viên hướng dẫn dạy dỗ một trận, Hứa Lệ San cũng rũ mắt xuống, không nói gì nữa.

Thầy Vương hướng dẫn thu ánh mắt nghiêm khắc lại, rồi hỏi: “Là ai mang máy thu thanh và băng cát - sét đến?”

Ninh Hương hơi giơ tay lên, đáp lời: “Thầy Vương, là em mượn, em đã trả lại cho người ta rồi ạ.”

Giáo viên hướng dẫn nhìn Ninh Hương, kìm chế hơi thở: “Em là lớp phó học tập, em không dẫn dắt các bạn ấy học tập thì thôi đi, lại còn dẫn dắt các em ấy nghe loại ca nhạc này.”

Loading...