Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-06-02 11:07:20
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Cúc ở ngay đó tiếp lời cô ấy nói một câu: “Người xấu chắc là sẽ không c.h.ế.t như vậy đâu, Thiên chúa còn muốn giữ bọn họ lại, giả như cho bọn họ ăn miếng trả miếng đấy!” Cô ấy vừa kích động nói xong, chợt có người ở bên ngoài gõ cửa ký túc xá của bọn họ hai lần, đồng thời nói vào trong phòng ký túc: “Ninh Hương, bên dưới có người tìm cô.”

Người đó nói xong bèn trực tiếp rời đi, cũng không nói thêm điều gì khác. Ninh Hương không còn cách nào đành phải bỏ kim chỉ trong tay mình xuống, đặt khung căng vải thêu xuống bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài. Đến dưới lầu ký túc xá vừa nhìn thì thấy người tới tìm cô là Sở Chính Vũ.

Nhìn mặt trời cao trên bầu trời phía tây, vậy có lẽ đây là thời gian cậu ấy đi từ trong nhà tới trường học. Sau đó Ninh Hương còn chưa kịp hỏi cậu ấy có chuyện gì, Sở Chính Vũ đã mở miệng nói trước: “Còn tưởng rằng ngày hôm nay có thể gặp cô trên xe chứ.”

Ninh Hương cười một tiếng trả lời cậu ấy: “Trong nhà người thân có chút chuyện nên tôi về sớm hơn một chút.”

Sở Chính Vũ nghe cô nói xong, thế nhưng lại trực tiếp đưa đồ vật trong tay mình tới trước n.g.ự.c Ninh Hương, Ninh Hương không thể không đưa tay ra đón lấy, sau đó lại nghe cậu ấy nói: “Tôi mang từ trong nhà đến, cho cô chơi hai ngày trước, vốn định đưa cho cô lúc gặp ở trên xe.”

Ninh Hương không biết cậu ấy đặt thứ gì vào trong lòng mình, bởi vì nó được Sở Chính Vũ dùng áo khoác quân phục cấp bao bọc lại. Sau đó Ninh Hương còn chưa kịp hỏi thêm, Sở Chính Vũ đã vô cùng phóng khoáng quay người rời đi rồi.

Cô chưa kịp nói gì, nhìn Sở Chính Vũ đã đi xa, không còn cách nào khác đành phải nhịn xuống. Ninh Hương đứng đó một lúc, cúi đầu nhìn bọc quân phục trong tay rồi quay người đi về ký túc xá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về đến ký túc xá, Ninh Hương đặt món đồ kia lên trên bàn sách. Cố Tư Tư là người đầu tiên ngó đầu ra nhìn cô, nhìn một lúc mới mở miệng hỏi: “Thứ đồ gì thế? Còn bao bọc cẩn thận như vậy.”

Nghe thấy Cố Tư Tư nói như vậy, những người khác cũng dồn sự chú ý về phía Ninh Hương. Ninh Hương không lập tức gỡ bỏ áo khoác quân phục ngay mà nhìn về phía Cố Tư Tư trả lời cô ấy trước: “Tôi cũng không biết, Sở Chính Vũ nói cho chúng ta chơi hai ngày.”

Cố Tư Tư tò mò, trực tiếp đứng lên đi đến bên cạnh bàn đọc sách của Ninh Hương. Ninh Hương cũng không chần chừ nữa, cô gỡ áo khoác quân phục bọc bên ngoài xuống, sau đó liền nhìn thấy một cái máy thu thanh màu bạc, bên trong còn có một đĩa băng cát-sét.

Nhìn thấy thứ này, Trương Phương lập tức từ trên giường bước xuống, đến bên cạnh bàn học của Ninh Hương: “Máy thu thanh ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-217.html.]

Cố Tư Tư lấy đĩa băng cát - sét từ bên trong ra nhìn, cười một tiếng nói: “Quê quá đi, đây không phải là máy thu thanh, mà là máy thu thanh, không cần phải xoay tròn nghe chương trình đài phát thanh, mà là đặt băng cát - sét, còn có thể thu thanh ở trên băng cát - sét nữa.”

Nghe được mấy lời này, những người khác cũng đều lục tục tụ họp lại.

Trương Phương lấy băng cát - sét trong tay Cố Tư Tư tới, nhìn chữ ghi chú trên mặt nói: “Đặng. . . . . . Lệ. . . . . . Quân. . . . . .”

Cố Tư Tư phản ứng nhanh nhất, vội vàng đi đóng cửa phòng ký túc xá rồi khóa trái lại. Cô ấy khóa kỹ xong lại chạy tới, nhận lấy băng cát - sét trong tay Trương Phương, nhìn Ninh Hương nói: “Nghe nói gần đây có một ca sĩ cực kỳ nổi tiếng, mở lên nghe thử xem.”

Ninh Hương gật đầu, cô đưa tay ấn vào nút lệnh, khe chứa băng cát - sét mở ra. Cố Tư Tư bỏ băng cát - sét vào, Ninh Hương lại ấn nút bắt đầu. Hồi hộp chờ máy thu thanh xoay một lúc, sau đó quả nhiên bọn họ nghe được tiếng âm nhạc.

Mọi người trong ký túc xá đều có phần kích động, nhưng không ai lên tiếng, Cố Tư Tư chậm rãi đưa tay ra điều chỉnh âm thanh nhỏ lại. Sau đó mấy người họ vây quanh bàn học của Ninh Hương, yên lặng nghe giọng hát vui tươi phát ra từ trong máy thu thanh.

Trương Phương nhỏ giọng nói: “Những bài hát này nghe hay quá, âm thanh rất ngọt ngào.”

Nói qua nói lại, mấy người bọn họ còn thấp giọng hát theo rồi. Ninh Hương bị các cô ấy dồn vào bên trong, cũng rất hưởng thụ giọng hát của Đặng Lệ Quân, đó cũng là hồi ức của cô trước kia. Thời đại không ngừng phát triển, những ca khúc thịnh hành của mỗi thời đại trôi qua đều là dấu ấn của cả một thời đại, và là hồi ức của cả một thế hệ.

Ban đầu mấy người Cố Tư Tư còn đang buồn chán, hiện tại có máy thu thanh thì không còn thấy nhàm chán nữa rồi. Tiểu thuyết cũng không muốn xem, mọi người quây quần lại với nhau, nhoài người nằm bên cạnh máy thu thanh nghe Đặng Lệ Quân cả đêm.

Đến sáng ngày thứ hai, trong đầu đều là —— hoa dại ven đường em không muốn hái.

Loading...