Nhưng khi nhìn thấy Sở Chính Vũ đang đi bên cạnh Ninh Hương, bọn chúng cũng hoàn toàn hiểu rõ một chuyện —— Ninh Hương và bọn chúng đã đi trên hai con đường khác nhau, cũng không có khả năng tiếp tục gặp mặt bọn chúng nữa.
Bọn chúng có xin lỗi hay không, đối với Ninh Hương không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi căn bản cô không cần lời xin lỗi của bọn họ.
Ninh Hương và cha của bọn chúng đã không còn dính dáng gì tới nhau từ lâu rồi, bây giờ cô có thể nói chuyện yêu đương với người khác, cũng có thể kết hôn với người ta. Sau đơn ly hôn đó, cô đã cắt đứt toàn bộ liên hệ với người nhà họ Giang bọn họ.
Cho dù bọn chúng hối hận hay khổ sở, cô cũng sẽ không quay trở về nữa.
Thậm chí lúc gặp mặt, cũng không muốn nhìn bọn chúng thêm một chút.
Sau khi nhìn rõ hoàn toàn thái độ của Ninh Hương, Giang Ngạn luôn có lòng tự ái rất cao, nó bèn dẫn Giang Nguyên và Giang Hân rời đi, một tuần sau đó cũng không hề tới gần khu vực trường đại học Đông Vu.
Cũng từ sau ngày hôm đó, nó và Giang Nguyên Giang Hân càng ngày càng buông thả sa đọa, dường như cuộc sống hoàn toàn mất đi phương hướng và ý nghĩa. Hàng ngày muốn làm gì thì làm, chỉ còn lại vui đùa và tự thỏa mãn bản thân, ngoài ra những chuyện khác nó đều không quan tâm.
Trong mắt bọn chúng, mẹ kế Lưu Oánh là kẻ thù, cha Giang Kiến Hải là người vô dụng không trị được vợ mình, ngày nào cũng bận rộn không nhìn thấy bóng người, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại muốn giảng giải đạo lý cho bọn chúng, toàn nói lời vô nghĩa.
Bà nội mất rồi, bọn chúng trở thành trẻ mồ cô, ngoại trừ không thiếu ăn uống không thiếu tiền, những thức khác chúng đều không có.
Ở nhà không có cảm giác tồn tại, chúng liền đi ra ngoài tụ tập. Vì muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại và nổi bật ở bên ngoài, bọn chúng mua quần ống loe gần đây đang phất lên trong đám lưu manh trẻ tuổi mặc vào, mua máy thu thanh đời mới, mua băng cát - sét, kính mắt, áo sơ mi hoa và giày cao gót da.
Một bộ trang phục trên người chúng chính là kiểu mẫu của thời đại lúc bấy giờ, lúc đi trên đường đều khiến người đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-216.html.]
***
Mặc dù bầu không khí trong xã hội đang thay đổi rõ ràng, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây trên đường xá âm thầm nổi lên các loại quần ống loe, áo sơ mi hoa, cùng với giày da, kính đeo mắt, thịnh hành... nhưng những món đồ này cũng bị coi là trang phục “du côn”, “lưu manh”. Vì thế nên trong đại học cũng không có người nào mặc loại trang phục kỳ dị này ra huênh hoang.
Trang phục sinh viên đại học vẫn lấy sạch sẽ và khéo léo làm chủ, thời thượng phong cách nhưng tuyệt đối không khoa trương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cảm nhận được thời đại đang yên lặng thay đổi, cuộc sống của Ninh Hương vẫn ổn định như trước, không phát sinh chuyện gì lớn, chỉ có một số chuyện nhỏ nhặt rải rác lặp đi lặp lại trong cuộc sống, toàn những chuyện không đáng kể.
Phần lớn thời gian hàng ngày của cô đều dùng vào việc học tập và thêu thùa. Từ thứ hai đến thứ bảy ở trường học không ra ngoài, đến cuối tuần sẽ đi tìm Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân, dùng thời gian rảnh rỗi để học tập kỹ năng thêu thùa.
Nếu nói có gì đó không giống trước, vậy chính là hiện tại Sở Chính Vũ thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô. Có đôi khi vào cùng một đoạn thời gian lúc cuối tuần ngẫu nhiên gặp nhau trên xe buýt, có đôi khi là ở trường học, cậu ấy có việc gì đó đến tìm cô.
Nói chung cứ như vậy, hai người cũng gần như xem nhau là người quen.
Ngày chủ nhật hôm nay, trong nhà Lý Tố Phân có một số việc nên Ninh Hương từ nhà bà ấy trở về trường học sớm hơn mọi khi, tất nhiên không gặp Sở Chính Vũ trên xe bus. Sau khi quay về trường học, cô cũng không đi đâu nữa mà ở trong ký túc xá tiếp tục làm đồ thêu.
Suốt một tuần học tập mệt mỏi, những người khác trong ký túc xá ngại trời nóng nực nên không ra ngoài chơi, nhưng cũng không ai đi tới phòng tự học học tập mà mượn sách tiểu thuyết ngoại khoá từ thư viện về, ở trong ký túc xá ăn uống ngủ nghỉ nói chuyện phiếm, xem tiểu thuyết ngoại khoá suốt một ngày để thả lỏng.
Các cô ấy xem《 Chúa cứu thế Giêsu》, vừa xem vừa thảo luận nhân vật và nội dung tình tiết trong tiểu thuyết.
Thời đại này phương thức giải trí thực sự quá ít, nếu như không ra khỏi cửa thì cũng chỉ có thể xem tiểu thuyết. Ninh Hương ngồi trước giường yên tĩnh làm đồ thêu, vừa lắng tai nghe các cô ấy tán gẫu về cuốn tiểu thuyết kia, làm mình cũng tham dự trong đó.
Tán gẫu vài câu về tình tiết trong tiểu thuyết, Cố Tư Tư ở bàn bên cạnh duỗi thẳng cái lưng lười biếng của mình, giọng điệu vô cùng buồn chán nói: “Biết vậy tôi đã ôm cái máy thu thanh rách trong nhà đến đây rồi, dù sao cũng có thể nghe được vài chương trình, chứ cuốn sách này tôi đã đọc được một trăm lần rồi.”