Ninh Hương ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, cô cười một tiếng, thuận miệng đáp: “Không phải, tôi đi thăm người thân.”
Nhớ tới tuần trước lần đầu tiên cô gặp Sở Chính Vũ ở trên xe, cả chuyện cậu ấy quỳ gối trước mặt mình, Ninh Hương trả lời xong lại vội vàng ra hiệu, dáng vẻ muốn đứng lên, hỏi cậu ấy: “Nếu không thì tôi nhường ghế cho anh nhé?”
Sở Chính Vũ vội vàng xua tay nói không cần, đoán ra được Ninh Hương đang nghĩ gì, lại vội vàng giải thích: “Cơ thể tôi không có bệnh tật gì, tôi vậy nhưng đã từng đi lính hơn năm năm rồi đó. Cuối tuần trước là do buổi tối không ngủ giấc, mệt mỏi quá nên mới không đứng vững.”
Nhắc tới cuối tuần trước Ninh Hương vẫn còn thấy hơi buồn cười, nhưng cô cố nhịn không bật cười thành tiếng. Ninh Hương nhẹ nhàng hé miệng, hơi ngẩng đầu lên nhìn Sở Chính Vũ gật đầu: “Được, vậy thì tôi ngồi vậy.”
Sở Chính Vũ thuận tiện đứng bên cạnh cô, tay vịn vào chỗ tựa lưng của ghế dựa để đứng vững, thản nhiên tán gẫu với Ninh Hương trong hoàn cảnh ồn ào trên xe bus, hỏi cô: “Nhà cô không ở Tô Thành sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương lắc đầu: “Ở huyện Vu trấn Mộc Hồ.”
Sở Chính Vũ suy nghĩ một lát:”
Huyện Vu. . . . . . Vậy cũng không xa.”
Quả thật không xa, nhưng đi đường sông thuyền nhỏ lắc lư tròng trành nên phải đi mất hơn nửa ngày. Có điều bây giờ khắp nơi đều đang xây dựng quốc lộ, có lẽ không mất bao lâu nữa là có thể ngồi xe qua lại, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn một chút.
Hai người cứ nói về một số đề tài râu ria như vậy, chẳng hạn như Ninh Hương sẽ nói một chút về cuộc sống ở nông thôn. Ở nông thôn ngoại trừ lúa nước và lúa mì giải quyết vấn đề ăn no ấm bụng, còn có những loại cây bông, cây dâu.
Nghề tơ dệt của bọn họ có từ cổ xưa nên cũng rất phát triển, vì thế nên có rất nhiều đại đội trồng dâu nuôi tằm.
Sở Chính Vũ không khách sáo, nói còn nhiều hơn cô, cậu ấy nói tới chuyện trong nhà mình, chuyện ở bộ đội, nói từ chuyện này sang chuyện khác, căn bản không coi Ninh Hương là người ngoài, giống như muốn lôi hết lai lịch của mình ra cho Ninh Hương xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-215.html.]
Đương nhiên Sở Chính Vũ cũng không có lai lịch gì, giống như Trương Phương đoán, nhà cậu ấy là gia đình cán bộ, Sở Chính Vũ là con một trong nhà. Tháng giêng năm 1972 cậu ấy tốt nghiệp trung học phổ thông, cuộc đời cũng không có chuyện gì khác ngoài ý muốn, hiển nhiên là đi báo danh rồi tham gia quân ngũ.
Ở trong mắt rất nhiều người, đây là cơ hội cầu còn không được, nhưng đối với những người xuất thân trong gia đình như Sở Chính Vũ, đó đều là chuyện vô cùng bình thường. Đến thời gian nào thì đi theo lộ trình gì, tương lai đều đã được xác định rõ, không có gì phải buồn phiền lo lắng.
Nếu như không phải đột nhiên khôi phục kỳ thi đại học thì những người như bọn họ sẽ tiếp tục sống trong bộ đội nốt nửa đời còn lại. Hoặc là ngây ngốc mấy năm rồi quay về quê hương chuyển nghề làm công nhân viên chức trong cơ quan, hoặc ở lại bộ đội làm một chức vụ nhàn tản, nói chung sẽ không tồi.
Mà thực ra những đứa nhỏ sinh ra trong gia đình nông thôn bình thường như bọn họ cũng giống như vậy, tương lai cơ bản không có thay đổi gì lớn, dù có đi học hay không thì phần lớn đều chỉ có một đường ra —— giống như tổ tiên cha ông của bọn họ, tiếp tục ở lại ở nông thôn trồng trọt.
Tri thức thay đổi vận mệnh, tất cả bắt đầu từ lúc kỳ thi đại học được khôi phục.
Mà cũng bởi vì kỳ thi đại học được khôi phục, thì những người có gia đình như Sở Chính Vũ và những người có gia đinh như Ninh Hương mới có thể gặp nhau trong cùng một trường đại học, đọc cùng một cuốn sách, được hưởng chung một nền giáo dục, và có một tương lai tốt đẹp.
Hai người cứ như vậy trò chuyện tới lúc xuống chỗ dừng xe của trường, cùng nhau đi vào trong trường học.
Lần này Ninh Hương đã không nhìn thấy ba đứa nhỏ Giang Ngạn đứng trước cửa chính của trường học nữa, mà dù bọn chúng có tới đây, Ninh Hương cũng sẽ không để ý đến chúng. Bọn họ đã là những người không còn liên quan, cho dù hiện tại bọn chúng đang nghĩ gì, trải qua cuộc sống như thế nào, Ninh Hương cũng sẽ không lãng phí thêm chút thời gian nào lên trên người bọn chúng nữa.
Đời này thời gian của cô rất quý giá, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn còn đang chờ cô làm.***
Chủ nhật tuần trước, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân ngồi chồm hổm phía đối diện cửa trường học trông chừng, hiển nhiên là vì ngẫu nhiên gặp Ninh Hương ở nhà hàng Tây, trong lòng bọn chúng bắt đầu có rất nhiều cảm xúc không thể kìm nén được, lại bị khơi gợi lên một số suy nghĩ không nên có.
Bọn chúng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn gặp mặt nói lời xin lỗi với Ninh Hương, muốn cô tha thứ cho bọn chúng lúc đó không hiểu chuyện.