Ninh Hương cũng không muốn đẩy qua đẩy lại với cậu ấy ở trước cửa như này, ở trong lẫn ngoài nhiều nhìn như vậy, vì thế nên cô nhận lấy. Tóm lại vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua đã cảm thấy xấu hổ, cho nên một mực lấy lại tinh thần và biểu cảm, nghĩ nói dứt lời thì sẽ về phòng học ngay.
Kết quả Sở Chính Vũ đưa kẹo lê xong không lập tức rời đi mà trước mặt Ninh Hương nhìn chằm chằm cô một hồi, bỗng nhiên nói: “Thế nào? Ấn tượng đầu tiên tôi để lại cho cô vào hôm qua rất sâu sắc hả?”
Nghe nói như thế, trong nháy mắt Ninh Hương không kìm nổi biểu cảm, phốc một cái mà cười lên. Vô thức cảm thấy mình thế này thật không được nên lại vội mím môi lại. Thế là biểu cảm trên mặt là muốn cười nhưng kìm nén, nhìn vào đặc biệt làm cho người khác vui vẻ.
Nhịn một lát rốt cục nhịn được, cô nhìn về phía Sở Chính Vũ nghiêm túc nói: “Ừm, rất sâu sắc.”
Sở Chính Vũ bị cô làm cho có chút muốn cười, đưa tay chạm chóp mũi nhịn lại, hắng giọng lại nói với Ninh Hương một câu: “Khắc sâu thì tốt, đi vào đi, đồ trả lại cô, tôi đi về trước.”
Ninh Hương gật gật đầu liền cầm túi giấy đi vào phòng học.
Vừa tới phòng học ngồi xuống, Trương Phương, Triệu Cúc, Hồ Nguyệt và Tống Tử Trúc liền nhoài người tới, vẻ mặt hóng chuyện hỏi Ninh Hương: “Là Sở Chính Vũ khoa vật lý mà? Hôm qua ở căn tin khiến cho xấu hổ như vậy, hôm nay còn tới tìm cậu làm gì vậy?”
Ninh Hương đặt túi giấy lên bàn: “Hôm qua ăn của tớ một viên kẹo, hôm nay tới trả kẹo.”
Trương Phương cầm cái túi qua mở ra xem, nhìn về phía Ninh Hương nói: “Ăn của cậu một viên mà trả nhiều như thế?”
Ninh Hương thật không biết bên trong có bao nhiêu viên, vừa rồi ở bên ngoài trực tiếp nhận vào tay chứ cũng không mở ra xem. Hiện tại cô đưa mắt nhìn một chút, phát hiện bên trong quả thực không phải một viên kẹo mà là nửa túi kẹo.
Nhưng cô vẫn chưa nói gì, Triệu Cúc đã nói: “Keo kiệt quá đi, là cậu thì cậu sẽ trả một viên sao?”
Trương Phương gật gật đầu: “Nói vậy cũng đúng, chỉ trả một viên thì cũng keo kiệt quá, không bằng không trả.”
Dù sao Ninh Hương đã nhận kẹo lê này của cậu ấy, cũng không để tâm chuyện cậu ấy trả mấy viên. Cô cũng không thể chính mình ăn một viên rồi cầm số còn lại đem trả cho cậu ấy, cũng chỉ là chuyện mấy viên kẹo mà thôi, cái này tới tới lui lui, cũng không quá có ý rảnh rỗi nên tìm chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-214.html.]
Tiếng chuông vào học vang lên, Ninh Hương cất kẹo lê vào cặp sách rồi nghiêm túc nghe giảng bài.
Xong tiết học, ăn cơm xong trở lại ký túc xá, Ninh Hương vẫn chia số kẹo lê này ra cho bạn cùng phòng cùng nhau ăn. Sau đó vẫn là Trương Phương bọn họ ôm sách đến phòng tự học, cô ở lại ký túc xá an tâm thêu thùa.
Vân Mộng Hạ Vũ
***
Thời gian bận rộn sẽ trôi qua rất nhanh, thời gian một tuần nháy mắt mấy cái liền trôi qua. Đến chủ nhật, Ninh Hương vẫn đi trên đường mua chút bánh ngọt mà người lớn tuổi thích ăn, sau đó mang theo vải và đồ thêu đi tìm Lý Tố Phân.
Lý Tố Phân biết cô nhất định sẽ tới cho nên cố ý ở nhà chờ cô. Chờ đến khi cô đến chính là hai người già trẻ đều cắm đầu vào việc thêu thùa, thảo luận các loại cách thêu, học tập các thứ mới.
Dưới sự chỉ dẫn của Lý Tố Phân, Ninh Hương lại luyện thêu chân dung nhân vật mà Châu Văn Khiết từng dạy cô.
Vì không để Lý Tố Phân quá mức mệt mỏi, Ninh Hương vẫn là vào lúc phù hợp mà thu dọn đồ đạc về trường học. Lý Tố Phân cũng không ngại mệt mỏi, còn muốn nhìn cô thêu một hồi, cũng lên tiếng giữ cô ở lại ăn cơm nhưng Ninh Hương không muốn quá quấy rầy nên hiển nhiên là uyển chuyển cự tuyệt.
Từ nhà Lý Tố Phân ra, dọc theo con đường lát đá bên bờ sông mà đi, đi đến trạm xe đợi xe mười mấy phút, giống hệt lúc trở về trước kia, lên xe tìm ghế trống ngồi xuống về trường.
Lúc này Ninh Hương không tiếp tục lãng phí thời gian nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà là cố ý mang sách theo để trong túi. Giống như lúc đến, sau khi lên xe ngồi xuống thì cô liền lấy sách ra, ngồi ở chỗ ngồi yên tĩnh mở ra đọc.
Xe buýt chuyển động ngừng hai trạm, vì cô cúi thấp cổ có chút mỏi nên ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài một chút. Kết quả không nhìn thì không sao, nhìn thì lại thấy Sở Chính Vũ, cậu ấy đang từ trạm bước lên xe.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Chính Vũ, Ninh Hương bỗng dưng sững sờ, chớp mắt hai cái, nhìn Sở Chính Vũ lên xe.
Sở Chính Vũ sau khi lên xe thì nhìn sơ trong xe, cũng đưa mắt liền thấy Ninh Hương. Sắc mặt cậu ấy lập tức sáng lên, bày ra một khuôn mặt tươi cười với Ninh Hương rồi đến ngồi bên cạnh cô, lên tiếng chào hỏi: “Trùng hợp như vậy, lại gặp rồi, cô cũng về nhà rồi trở lại trường sao.”