Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-06-02 11:07:07
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Chính Vũ trong miệng lặp lại một lần tên Ninh Hương còn nói: “Một cái tên rất an tĩnh.”

Hai người nói chuyện thì cũng đến cổng trường, khi Ninh Hương đang nói chuyện thì ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, chợt nhìn thấy cách đó không xa Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đang đứng đấy. Không biết ba đứa đó ở đây làm gì, trong miệng Giang Ngạn và Giang Nguyên còn ngậm thuốc.

Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân cũng nhìn thấy cô, đương nhiên cũng thấy được Sở Chính Vũ đang đi cùng cô. Lúc đầu bọn nó là muốn lên đến gọi Ninh Hương lại nói chuyện, nhưng bởi vì Sở Chính Vũ ở đây nên Giang Ngạn, Giang Nguyên ngẩn tại chỗ không nhúc nhích.

Ánh mắt Ninh Hương đảo qua trên người bọn nó, giống như không mảy may quan tâm bọn nó lấy tiền ở đâu để ăn cơm Tây, cũng không quan tâm bọn nó hiện tại lấy thuốc ở đâu ra mà hút để hút, không lớn bao nhiêu mà khiến cho mình như một tên lưu manh vậy.

Nhanh chóng liếc mắt qua, Ninh Hương chỉ coi như không thấy bọn nó, thu hồi ánh mắt lại tiếp tục nghe Sở Chính Vũ nói chuyện, vừa nói chuyện vừa cùng cậu ấy tiến vào cổng trường.

Tiến vào trường, đi đến gần gác chuông liền phân ra, Ninh Hương cầm kẹo lê về ký túc xá. Trong túc xá ngoại trừ Kim Văn Đan, Cố Tư Tư và Hứa Lệ san ra, những bạn cùng phòng khác đều ở đây, cô liền đem kẹo lê trong túi chia cho từng người.

Chia xong kẹo lê, ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, đến giờ ăn cơm thì cùng bạn cùng phòng đi ăn cơm. Không ngờ lúc đến nhà ăn gọi cơm lại gặp được Sở Chính Vũ, cậu ấy lên tiếng chào hỏi với Ninh Hương trước.

Ninh Hương lễ phép khách sáo đáp lại cậu ấy một tiếng.

Kiểu ăn mặc như Sở Chính Vũ này, ở thời đại này chính là đồng nghĩa với “sặc sỡ”, đi đâu cũng có thể khiến người khác nhìn nhiều hơn. Vì thế lúc Ninh Hương chào hỏi với cậu ấy, bạn cùng phòng tự nhiên cũng nhìn cậu ấy thêm vài cái.

Lúc ngồi xuống ăn cơm, Trương Phương bát quái hỏi Ninh Hương: “Vừa rồi là ai vậy? Không phải cậu chỉ có một người bạn thơ ấu ở khoa kiến trúc sao? Người này hình như cũng chưa từng gặp à, còn mặc một thân quân trang xanh lục, gia đình cán bộ sao?”

Nhắc đến chuyện người này là ai, Ninh Hương nhịn không được mà cười phốc.

Những người khác không biết Ninh Hương vì sao đột nhiên cười nên càng tò mò, chỉ nhìn chằm chằm cô để cô nói một chút xem bạn học này là ai. Ninh Hương nhai cơm, tự mình cười một hồi, sau đó nuốt cơm xuống rồi nói: “Hôm nay tớ ngồi xe buýt trở về, nhiều người không có chỗ ngồi, cậu ấy liền đứng ở bên cạnh tớ. Đột nhiên tài xế thắng mạnh xe, cậu ấy bịch một cái quỳ xuống trước mặt tớ. Làm tớ hết hồn không biết làm sao, nghĩ thầm cũng không thể nhường chỗ ngồi cho cậu ấy nên bèn hỏi cậu ấy có muốn ăn kẹo lê không. Kết quả cậu ấy cứ quỳ như thế mà đưa tay qua, thật sự lấy kẹo lê bỏ vào miệng, sau khi đứng lên còn nói 'cảm ơn, rất ngọt'.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-212.html.]

Ninh Hương nói còn chưa dứt lời, mấy người bạn cùng phòng đều cười như điên, Trương Phương thậm chí còn cười đến dùng tay che bụng.

Cười một hồi, Triệu Cúc ổn định lại trước, điều chỉnh hơi thở nói: “Khoa nào vậy?”

Ninh Hương vẫn còn nhịn không được mà đang cười: “Khoa vật lý, tên gì mà Sở Chính Vũ.”

Tống Tử Trúc ở bên cạnh cười muốn rơi nước mắt, nói một câu: “Quá buồn cười.”

Hồ Nguyệt cũng cười nói tiếp: “Bề ngoài cũng rất được, ăn mặc cũng rất thời thượng, không nghĩ rằng lại buồn cười như thế…”

Lời tiếp theo còn chưa nói ra, mấy người đều cúi đầu cười thành một nhóm, đương nhiên đều là kiểu cười không lớn tiếng.

Mà ngay lúc Ninh Hương cùng Trương Phương và mấy người bạn cùng phòng cúi đầu cười vui vẻ thì chợt nghe bàn ngay phía sau truyền đến một trận âm thanh ho khan hắng giọng.

Ninh Hương ngược lại không chú ý nhiều âm thanh phía sau, nhưng Trương Phương ngồi đối diện cô thì ngẩng đầu nhìn lướt qua bên kia, sau đó trong khoảnh khắc nhìn sang thì thấy cái áo thuỷ thủ, cô ấy chợt thu lại biểu cảm lập tức không cười nữa, sau đó điên cuồng nháy mắt với Ninh Hương.

Trương Phương ngồi bên cạnh Triệu Cúc cũng thấy được, trong nháy mắt cũng thu lại nụ cười trên mặt, đồng thời cũng nháy mắt với Ninh Hương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương rất nhanh liền ý thức được gì đó, dừng cười chậm rãi quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Sở Chính Vũ đang ngồi cùng với bạn học của cậu ấy ở bàn phía sau cô. Mà bạn học bạn cùng phòng của cậu ấy tất cả cũng đều đang cúi đầu cười, cười đến mức run vai.

Bốn mắt nhìn nhau...

Không khí ngưng đọng...

Nếu như nói Sở Chính Vũ ở trên xe buýt không cẩn thận bị tài xế làm cho quỳ gối trước mặt Ninh Hương là xấu hổ cấp độ một, vậy hiện tại Ninh Hương chính là xấu hổ cấp độ mười. Trong nháy mắt mặt cô nổ tung nhiệt độ, ước gì lập tức tìm một cái lỗ để chui vào.

Loading...