Ninh Hương bị khen nên đương nhiên vui vẻ, cũng thể hiện rằng Lý Tố Phân là thật sự thích cô, từ tận đáy lòng muốn dạy cô nhiều thứ hơn. Bà ấy nguyện ý dạy thì cô nguyện ý học, thế là hai người cứ như vậy vui vẻ cùng nhau thêu thùa gần nửa ngày.
Lý Tố Phân không giống Vương Lệ Trân, bà ấy không phải người cô độc, người ta con cháu đầy đàn, trong cuộc sống vẫn chuyện nhiều chuyện để làm, cho nên Ninh Hương cũng chưa từng quấy rầy bà ấy nhiều, trò chuyện không lâu thì liền rời đi.
Nhưng trò chuyện gần nửa ngày, có khi cầm kim để học chút kỹ năng, thu hoạch cũng rất nhiều. Đương nhiên muốn thu hoạch càng nhiều thì phải cần bản thân trở về luyện tập nhiều, lúc luyện sẽ lĩnh ngộ nhiều, sáng tạo nhiều nên sẽ tốt hơn.
Lúc rời khỏi, Lý Tố Phân còn nói với cô: “Thường tới chơi nhé, làm nhiều tác phẩm tốt hơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây cũng là chuyên mà bình thường Ninh Hương Nhật kiên trì và theo đuổi, cô tự nhiên gật đầu cười nói với Lý Tố Phân: “Nếu bà không chê cháu phiền, vậy cuối tuần cháu lại tới, mỗi tuần đều tới.”
ý Tố Phân vui tươi hớn hở cười: “Nào có người già nào sợ phiền, đều sợ quạnh quẽ không ai quan tâm! Chỉ là lần sau cháu đến, đừng mua những cái món linh tinh kia nữa, không cần đâu.”
Ninh Hương vẫn cười: “Đợi lần sau cháu tới rồi lại nói vậy.”
***
Lúc từ chỗ Lý Tố Phân trở về, tâm tình Ninh Hương nhẹ nhõm vui vẻ rất nhiều, dù sao thì bức lâm viên của cô cũng được Lý Tố Phân công nhận. Trước khi lên xe buýt, cô còn mua cho mình vài viên kẹo lê.
Lên xe mua vé ngồi xuống, cô bỏ kẹo lê vào miệng, lần này nhìn ra cửa sổ xe thì thật là đang ngắm phong cảnh. Rất nhiều cảnh vật đều tìm được chút dấu tích trong trí nhớ, nhưng lại giống như hoàn toàn khác biệt.
Kỳ thật, khác biệt chẳng qua chỉ là tâm tình của hai đời khi ngắm phong cảnh mà thôi.
Ninh Hương ngồi nhìn một hồi, xe đến trạm dừng lại, thân thể theo quán tính mà lắc lư trước sau. Chờ khách lên xong, cửa xe đóng lại, xe lại bắt đầu chuyển bánh, cả người vì quán tính mà dựa vào sau ghế.
Bởi vì là cuối tuần, người ra ngoài nhiều hơn chút, đi được hai trạm thì người trên xe cũng chật chội. Ninh Hương ngồi ở hàng cuối cạnh lối đi, vẫn đang đưa mắt liếc nhìn phong cảnh của thành phố lâu năm bên ngoài cửa sổ.
Sau đó đang nhìn thì xe bỗng thắng gấp, tiếp theo liền nghe “bịch” một tiếng, một hành khách đứng trên lối đi trực tiếp quỳ cả hai gối xuống trước mặt Ninh Hương.
Ninh Hương bị kinh động quay đầu lại: “...”
Đó là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc một áo thuỷ thủ, phía dưới mặc cái quần kiểu quân đội màu xanh, trên vai còn khoác áo khoác kiểu quân đội màu xanh, cả người đều là cách ăn mặc thời thượng nhất của thời đại này.
Chàng trai thời thượng như thế, quỳ gối trước mặt cô…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-211.html.]
Trong khoảnh khắc có chút ngu ngơ, Ninh Hương sững sờ do dự đưa tụi đựng kẹo kẹo lê trong tay đến trước mặt cậu ấy, lại do dự hỏi một câu: “Muốn… ăn kẹo sao?”
Chàng trau ngược lại vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt đầy vẻ xem náo nhiệt của người khác, vậy mà cậu ấy thật sự đưa tay vào túi giấy trong tay Ninh Hương, lấy một viên kẹo ra bỏ vào miệng, sau đó đứng lên nói: “Cảm ơn, rất ngọt.”
Những hành khách khác trong xe: “...”
Hành lễ lớn như vậy, chính là vì ăn kẹo lê?
Cậu ấy dĩ nhiên không phải vì ăn một viên kẹo lê, chỉ là vừa vịn vào chỗ ngồi để tựa lưng đứng ở lối đi, bởi vì quá buồn ngủ, giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh, xe đột nhiên dừng lại làm cho cậu ấy ngã xuống đất.
Xấu hổ hay không xấu hổ?
Đương nhiên là rất xấu hổ!
Nhưng cậu ấy không thể thể hiện mình rất xấu hổ, như thế này thì xấu hổ chính là người khác. Thế là sau khi đứng dậy, cậu ấy bình tĩnh ăn kẹo lê, còn một tay bỏ vào túi quần trông rất ra dáng.
Ninh Hương ngẩng đầu nhìn cậu ta, thực sự nhịn không được, nhếch miệng cúi đầu bật cười.
Cười một hồi thì Ninh Hương cũng nhịn lại được, vẫn ngồi yên ổn ở chỗ ngồi, đưa mắt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhìn thấy đến trạm xe gần trường, cô đứng dậy xuyên qua đám người xuống xe, kết quả phát hiện chàng trai vừa rồi kia cũng xuống xe.
Cậu ấy ở phía trước cô nên xuống xe trước, quay đầu thấy cô cũng kinh ngạc một chút, sau đó cũng không cảm thấy xấu hổ, còn vô cùng tự nhiên lên tiếng chào Ninh Hương: “Cô cũng xuống ở đây à?”
Ninh Hương gật gật đầu đáp: “Phải.”
Chàng trai một chút cũng không sợ người lạ: “Tôi đến đại học Đông Vu, còn cô?”
Đây đúng là có chút khéo, Ninh Hương nói: “Tôi cũng đến đại học Đông Vu.”
Chàng trai bật cười, lúc nói thì rời trạm đi về trường: “Vậy hai ta rất có duyên nha, cô học khoa gì vậy?
Ninh Hương đeo cặp sách, tay thì lấy kẹo lê: “Tôi học khoa lịch sử.”
Chàng trai tiếp tục cười nói: “Tôi hệ vật lý, tôi tên Sở Chính Vũ, còn cô?”
Ninh Hương rất khách sáo: “Ninh Hương.”