Chuyện ra ngoài ăn uống gặp phải ba đứa nhỏ Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân kia đối với Ninh Hương mà nói cũng không phải chuyện gì quan trọng, cô hiển nhiên cũng không để trong lòng, càng không nói nhiều thêm về chuyện này với ai khác.
Những người khác trong ký túc xá tò mò ba đứa nhỏ đêm đó là ai, nhưng chuyện không liên quan đến mình nên ngày hôm sau đã bị những chuyện khác cho qua, mọi người cũng đều quên chuyện nhỏ nhoi này.
Nhưng chuyện Kim Văn Đan trong ký túc xá thì không tính là chuyện râu ria, cũng bắt đầu từ hôm sau, Triệu Cúc, Trương Phương và Ninh Hương xa cách cô ta đầu tiên. Cũng không đắc tội cô ta, chỉ là mọi thứ đều tìm cớ tránh xa cô ta một chút, giảm bớt tiếp xúc.
Không cách xa cô ta một chút sẽ bị cô ta nhờ giúp mấy chuyện nhỏ nhặt, hoặc là trả giùm chút tiền vâng vâng. Cứ thế trả giúp cô ta một hai lần nhưng cô ta không chủ động trả lại, trong lòng không thoải mái, đòi cô ta lại cảm thấy không nể mặt, nói không chừng sẽ còn bị cô ta nói sau lưng là mình hẹp hòi.
Thay vì phiền toái như vậy lại còn có khả năng mâu thuẫn trở mặt với nhau, chi bằng trực tiếp lặng lẽ xa cách là được. Bạn bè trong trường còn nhiều, không nhất định phải là một người bạn này, tìm thêm phiền phức cho mình như vậy.
Vỗn dĩ quan hệ giữa Kim Văn Đan và Trương Phương, Triệu Cúc, Ninh Hương cũng không gần gũi lắm, bình thường cô ta ở cạnh Cố Tư Tư và Hứa Lệ San nhiều hơn, cho nên xa lánh cũng tương đối thuận lợi, không có khó khăn gì mà hoàn toàn lãnh đạm với nhau.
Về phần Kim Văn Đan và Cố Tư Tư, Hứa Lệ San mỗi ngày dùng trạng thái gì mà ở cạnh nhau thì hiển nhiên Ninh Hương hoàn toàn không quan tâm, dù sao những việc này cũng không có quan hệ gì với mình, xen vào việc của người khác chỉ tự tìm thêm phiền phức cho mình.
Nhưng bất quá cũng chỉ qua nửa tháng, Cố Tư Tư và Hứa Lệ San cũng duy trì một khoảng cách với cô ta.
Trên thế giới này không ai là đồ ngốc, loại chuyện bị nhờ giúp đỡ rồi chiếm lợi nhỏ này, ngẫu nhiên một hai lần có thể không để ý, nhưng một khi loại chuyện này xảy ra mỗi ngày, ý tốt bị lợi dụng không giới hạn như vậy thì trong lòng ai cũng sẽ có sự cân nhắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-210.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Trải qua suy tính và cân nhắc, người ta sẽ không tiếp tục ở cạnh loại người này. Thế là Kim Văn Đan bắt đầu lẻ loi một mình trong ký túc xá, hơn nữa không có xung đột chính diện, cũng coi là có sự mâu thuẫn và xa cách lớn, lúc giáp mặt với mấy người khác trong túc xá thì sắc mặt đều không tốt.
Bất quá cũng may bình thường mọi người cũng không thường ở ký túc xá, loại quan hệ bạn cùng phòng này dù tốt hay xấu cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Ninh Hương vẫn lợi dụng hiệu quả tất cả thời gian, sau khi hoàn thành việc học, ngoại trừ đọc những sách có liên quan đến ngành học, cũng sẽ xem một vài sách nghệ thuật, mỗi ngày cũng sẽ dành ra ít nhất hai giờ để thêu thùa.
Cô tháo bộ phận bức lâm viên đã thêu xong trước đó ra hết, một sợi chỉ cũng không gữu lại, sau đó lại căn cứ theo ý kiến của Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, một lần nữa suy nghĩ cách thêu, nhẫn nại mà thêu lại từ đầu thêm lần nữa.
Mặc kệ là thêu thùa hay là học tập, một khi nhập tâm thì sẽ đắm chìm vào đó, phớt lờ những chuyện vụ vặt không quan trọng bên ngoài. Hầu như không có tâm tư gì để suy nghĩ mấy chuyện vặt vãnh, mỗi ngày cũng trôi qua vô cùng phong phú.
Cứ thế chuyên tâm thêu một tháng, Ninh Hương lại lần nữa mua đồ đi tìm Châu Văn Khiết. Nhưng Châu Văn Khiết lúc này bận công việc không có ở nhà nên cô đành đi đến nhà Lý Tố Phân. Lý Tố Phân lớn tuổi không có việc gì, ngược lại đang ở nhà.
Lý Tố Phân nhìn thấy Ninh Hương tới thì rất vui vẻ, kéo cô ngồi xuống, chủ động hỏi cô gần đây việc thêu thế nào rồi. Ninh Hương ở chung với người già là việc không có gì khó khăn, vội lấy bức thêu của mình ra cho Lý Tố Phân xem.
Lý Tố Phân lúc này nhìn rất hài lòng, gật đầu nói: “Nghe đề xuất của bà và Văn Khiết nhưng cũng không nghe hoàn toàn, vẫn có suy nghĩ và sự cân nhắc của mình. Rất tốt, ý nghĩ rất tốt, tay nghề cũng vô cùng tốt.”
Ninh Hương nghe thấy lời này rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lý Tố Phân nói: “Vẫn là bà và sư phụ đã gợi ý cho cháu rất nhiều.”
Lý Tố Phân khoát khoát tay: “Chúng ta thuận miệng nói mấy câu, có thể có tác dụng được bao nhiêu? Vẫn là xem sự nhận thức của cháu, xem bản thân cháu thêu thế nào. Không có sự nhận thức này, dù là nói nhiều thêm thì đối với người khác cũng vô dụng.”