Gần đây anh ta gần như bị Lưu Doanh làm cho sợ hãi, lúc bình thường Lưu Doanh vẫn tốt, nhưng chỉ cần anh ta thấy gương mặt cáu kỉnh và đôi mắt đẫm lệ của Lưu Doanh thì sẽ cảm thấy thở không ra hơi, muốn ngạt thở.
Ở trong toilet không muốn đi ra, anh ta cứ lề mề đến mức không thể lề mề hơn mới mới chịu đi ra. Sau khi ra ngoài cũng không đến phòng khách tìm Lưu Doanh mà là gõ cửa phòng Giang Ngạn, đẩy cửa ra tiến vào phòng.
Ba đứa nhỏ đều trong phòng, Giang Ngạn ngồi ở trên giường xuất thần, Giang Nguyên và Giang Hân đang chơi mấy món đồ chơi rách nát mà mình thu thập được. Nhìn thấy Giang Kiến Hải tiến vào, Giang Nguyên và Giang Hân liền không chơi nữa, đem đồ cất vào cặp sách.
Không ai lên tiếng chào hỏi anh ta, Giang Kiến Hải đi đến trước mặt ba đứa nhỏ, trước liếc nhìn Giang Nguyên và Giang Hân một cái, sau đó nhìn về phía Giang Ngạn, mở miệng nói: “Nếu như con muốn xài tiền thì trực tiếp nói với cha, lấy tiền ra ngoài làm cái gì?”
Giang Ngạn không thèm để ý đến anh, Giang Hân ngẩng đầu nhìn Giang Kiến Hải, trả lời một câu: “Đi ăn cơm Tây.”
Giang Kiến Hải lại hít sâu một hơi: “Các con muốn ăn cơm Tây thì nói với cha là được rồi, cha dẫn các con đi không tốt sao?”
Giang Nguyên tiếp lời, đáp: “Cha bận rộn như vậy, cha có thời gian sao?”
Giang Kiến Hải bị lời này của thằng bé chặn họng, thật lâu sau lại nói: “Bất kể như thế nào, trộm đồ là không đúng, dù là người trong nhà cũng không thể trộm! Sau này nếu như lại tay chân không sạch sẽ, đừng trách cha đánh các con!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân căn bản không sợ anh ta, Giang Hân ngẩng đầu nói: “Nếu cha đánh chúng con, chúng con liền chạy về quê. Chúng con phải quay về nói với bà, cha và Lưu Doanh cùng nhau ngược đãi chúng con.”
Làm sao nói cho bà, đương nhiên là đi đến mộ của bà ta mà nói. Lý Quế Mai c.h.ế.t cũng là nút thắt trong lòng Giang Kiến Hải, bởi vì cái c.h.ế.t của Lý Quế Mai, trong lòng anh ta đặc biệt áy náy với ba đứa con này, cho nên cũng không dám đối xử với bọn nó thế nào.
Tóm lại hiện tại anh ta sống rất trôi qua rất khốn khổ, mỗi ngày đi làm kiếm tiền nuôi gia đình mệt mỏi gần c.h.ế.t thì không nói, vợ thì ngoại trừ đòi tiền tiêu, còn lại chính là rảnh rỗi lại kiếm chuyện khiến anh ta buồn phiền thêm, đều phải cãi nhau với anh ta. Ba đứa con cũng vậy, đứa này càng xảo quyệt khó hầu hạ hơn đứa kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-208.html.]
Dường như đời trước không hề mệt mỏi, đời này bèn khiến anh ta nếm trải gấp bội. Có đôi khi mệt đến muốn nhắm hai mắt lại không tỉnh cho rồi không cần phải đối mặt với một đống chuyện phiền phức như thế.
Không biết làm sao lại sống như thế này, giống như cả thế giới không ai một lòng với anh ta, cũng không có ai thật tâm với anh ta. Chỉ một mình anh ta gian khổ chống đỡ cái nhà này, không có bất kỳ người nào thông cảm, giúp anh ta gánh vác, tất cả đều là cản trở, khiến anh ta thêm ngột ngạt.
Sống hai đời, lúc này mới phát hiện, chống đỡ một ngôi nhà hoá ra mệt mỏi như vậy, hoá ra khổ cực như vậy.
Nội tâm của anh ta rất bất lực, bị Giang Hân uy h.i.ế.p một câu như vậy bèn có chút không muốn nói chuyện, xoay người muốn đi ra ngoài. Nhưng mới vừa đi tới cửa phòng, còn chưa mở cửa bỗng nghe được một câu: “Chúng con nhìn thấy Ninh A Hương.”
Nghe thấy câu này, Giang Kiến Hải lại ngừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Giang Ngạn vừa nói chuyện.
Ánh mắt Giang Ngạn hung dữ, nhìn anh ta nói tiếp: “Cô ta thi đậu đại học Đông Vu, bây giờ là sinh viên đại học thời thượng. Lúc trước đều là vì cha muốn ly hôn với cô ta, cha nói cô ta không xứng với cha, nhà chúng ta mới biến thành như bây giờ! Bây giờ cha nhìn lại xem, cô ta có thể xứng với cha hay không, cô ta so với Lưu Doanh chỉ ngồi ăn chờ c.h.ế.t còn tốt hơn gấp trăm lần! Lưu Doanh không phải người trong thành sao, không phải học sinh tốt nghiệp trung học sao, sao đến cả đại học cũng thi không đậu?!”
Vốn dĩ Giang Kiến Hải không có cảm xúc gì, sau khi nghe thấy mấy câu này cảm xúc lập tức sôi trào.
Sao, Giang Ngạn nó lúc ấy chỉ mong sao anh ta mau đuổi Ninh Hương đi, để anh ta lấy một người mẹ kế trong thành cho nó mà?
Bọn nó cho là anh ta sẽ không hối hận đúng không?
Anh ta hối hận, ấm ức đến mức thậm chí vào lúc Lý Quế Mai qua đời mà đi tìm Ninh Hương, nói những lời nhỏ nhẹ và yếu mềm mà cả hai đời đều chưa từng nói với ai, nhưng người ta căn bản không để ý đến anh ta!
Bọn nó cho là anh ta muốn sống cuộc sống như bây giờ sao? Bất kỳ ai khác cũng có thể vui sướng cười nhạo anh ta, nhưng Giang Ngạn dựa vào cái gì mà gào những lời này để kích động anh ta, làm anh ta bẽ mặt?