Kim Văn Đan cũng không nói tiếp, Cố Tư Tư trước giờ không quá tính toán chuyện tiền bạc cũng nhớ ra, đột nhiên quay đầu nói với cô ta: “Tớ cũng nhớ ra, hình như trước đây cậu cũng thiếu tớ hai hào còn chưa trả lại.”
Nhất thời, trong túc xá nghiễm nhiên biến thành hiện trường đòi nợ.
Ninh Hương lấy lại được tám xu của mình rồi nên không quan tâm chuyện khác nhiều, đưa một tệ năm hào hai xu cho Cố Tư Tư rồi trở về ngồi xuống giường của mình, nghỉ ngơi một hồi lại đem bức lâm viên ra tháo.
Triệu Cúc và Trương Phương để chứng minh Kim Văn Đan quả thật thiếu tiền hai cô mà chưa trả, thế là nói mội lần cụ thể là lúc nào, trả tiền giùm Kim Văn Đan mua đồ gì, toàn bộ quá trình đều là giọng điệu khách sáo và thân thiện.
Bạn học cùng lớp cùng ký túc xá, mọi người vẫn là nể mặt, không muốn đắc tội người khác
Mà Kim Văn Đan chính là ỷ vào việc người khác không tiện mở miệng trực tiếp đòi tiền cô ta, cho nên mới quên hết lần này đến lần khác. Bây giờ người ta đem chuyện đã xảy ra nói hết ra, cô ta đành phải xấu hổ mà cười một tiếng, nói: “Xin lỗi nha, tớ thực sự quên mất, một xu hai xu, ai mà nhớ chứ.”
Lời nói này giống như một xu hai xu không phải tiền, người khác vẫn nhớ rõ như thế mà đòi cô ta, giống như keo kiệt hẹp hòi lắm vậy.
Nói xong cô ta chia mười tờ trong tay thành một hai tờ, trả cho Triệu Cúc và Trương Phương. Trả xong cho Triệu Cúc và Trương Phương, cô ta lại nhìn về phía Cố Tư Tư nói: “Thật ngại quá Tư Tư, hiện tại tớ thật sự không có hai hào.”
Cố Tư Tư vỗ vỗ đống tiền lẻ trên bàn cô ấy, cười nói: “Không sao, cậu trả tớ một tệ, tớ cũng có thể thối được.”
Kim Văn Đan lại lần nữa xấu hổ, miễng cưỡng nhếch miệng, quay đầu tìm một tờ năm hào đưa cho Cố Tư Tư, Cố Tư Tư nhận tiền liền trả lại cô ta ba hào.
Sau đó cô ta vừa nhận lấy ba hào, Hứa Lệ San lại nhỏ giọng nói một câu: “Văn Đan, cậu cũng thiếu tớ một hào…”
“......”
Bởi vì bình thường Kim Văn Đan đi chung với Cố Tư Tư và Hứa Lệ San, nên bọn họ cũng trả giúp cô ta nhiều hơn một chút. Triệu Cúc và Trương Phương đều là mấy xu, còn Cố Tư Tư và Hứa Lệ San thì là mấy hào rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-206.html.]
Kim Văn Đan đơ mặt, lúc này cái gì cũng không hỏi lại nữa, trực tiếp đưa một hào trong tay cho Hứa Lệ San.
Lần này tiền xem như tất cả đều trả hết, hai vị nữ thanh niên tri thức Hồ Nguyệt và Tống Tử Trúc không trả tiền giùm cô ta. Lúc này Triệu Cúc và Trương Phương trao đổi ánh mắt cho nhau, lại đi gọi Ninh Hương: “Ninh Hương, đi thồi, cùng đi tắm rửa.”
Ngẫm lại giờ này người đi tắm rửa có lẽ không nhiều, Ninh Hương đáp một tiếng cất bức thêu lâm viên vào, cầm lấy quần áo, thau, khăn mặt và xà phòng, cùng Triệu Cúc, Trương Phương đi đến nhà tắm tắm rửa.
Đến nhà tắm, mở vòi sen, Triệu Cúc mở miệng nói: “Cậu ta sao lại thích chiếm món lời nhỏ như vậy, trước đó cô ta làm việc ở cơ quan, điều kiện gia đình cũng tốt, cha mẹ cũng làm việc ở cơ quan, so với chúng ta thì nhiều tiền hơn, chúng ta chính là người dân bình thường ở thành thị nhỏ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Phương nhỏ giọng nói tiếp: “Nói thật là tám người trong ký túc xá, tớ không thích cậu ta nhất, quá kiêu căng. Bình thường cái gì cũng muốn người khác giúp, giống như quen thói sai khiến người khác vậy, ra ngoài mua đồ cũng quen được người khác trả tiền giúp.”
Triệu Cúc nói: “Cậu nghĩ xem, bất cứ một nhân viên của xã mua bán hoặc là cửa hàng quốc doanh nào, bình thường đều vênh váo muốn chết, lúc bán đồ thì thái độ kém vô cùng, huống chi người có công việc ở cơ quan, nên có thể hiểu.”
Trương Phương vuốt mặt một cái: “Vẫn là nhìn người thôi, vậy Cố Tư Tư người ta là gia đình cán bộ đó, cha mẹ đều là thủ trưởng, người ta cũng là từng mặc quân trang, từng đi lính, là người có thể diện nhất trong ký túc xá, sao không thấy Cố Tư Tư kiêu căng hả.”
Triệu Cúc không tranh luận nhiều về việc này, chỉ nói: “Mặc kệ những việc này, từ ngày mai trở đi, tớ phải cách xa cậu ta một chút.”
Trương Phương đáp lời: “Tớ cũng vậy.”
Ninh Hương đứng bên cạnh hai cô ấy, mặc cho vòi hoa sen xả nước nóng vào đầy đầu đầy mặt, tưới khắp mái tóc và thân thể. Trong lòng cô cũng không nghĩ khác, cũng là muốn cách loại người có thể mang đến rắc rối này xa một chút.
Loại người này không thể nói là xấu, nhưng là rất phiền.
Thích tìm người khác giúp đỡ, thích làm phiền người khác, còn thích chiếm món lời nhỏ, nếu quả thật quen thuộc rồi, cô ngày nào không giúp cô ta, không cho cô ta chiếm lợi, loại người này tám phần sẽ ở trong lòng có ý kiến đối với cô, là không thể kết giao nhất.