Giang Hân thu hồi ánh mắt đang đặt ở cổng trường, quay lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ngạn nói: “Anh cả, anh đừng gọi cô ta nữa, cô ta sớm đã không còn cần chúng ta. Bây giờ cô ta là sinh viên, càng không thể nào cần chúng ta nữa.”
Giang Nguyên ở bên cạnh nói tiếp: “Là chúng ta bắt nạt khiến cô ta rời đi.”
Giang Ngạn không nói chuyện, thật lâu sau mới chậm rãi nới lỏng ngón tay đang siết chặt, quay người đi. Giang Hân lập tức quay người đuổi theo bước chân của nó, phát hiện Giang Nguyên còn đứng ở chỗ cũ nhìn vào trong trường, lại quay đầu kêu một tiếng: “Đi thôi, anh hai.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi quay người đi theo phía sau, bước chân bước rất chậm.
Giang Hân đi bên cạnh Giang Ngạn hỏi: “Anh cả, chúng ta đi đâu vậy? Bây giờ chúng ta về nhà sao?”
Giang Ngạn không hào hứng gì mà hỏi lại con bé: “Không về nhà thì đi đâu?”
Giang Hân ngẩng đầu nhìn nó, nói: “Chúng ta lấy tiền trong nhà ra ngoài ăn cơm Tây, trở về có bị ăn đòn hay không a?”
Giang Ngạn đá cục đá cạnh chân: “Đánh thì đánh thôi, đến lúc đó em trốn sang một bên, chỉ cần nói em không biết gì hết là được rồi. Nhà và tiền đều là của chúng ta, chúng ta mới họ Giang, dựa vào cái gì chỉ cho Lưu Doanh xài, không cho chúng ta xài?”
Giang Hân ngẫm lại cũng đúng, gật mạnh đầu đáp: “Tiền cha kiếm được vốn dĩ là của chúng ta!”
Giang Nguyên đi chậm rãi ở phía sau, cúi đầu ủ rũ mà thở dài, căn bản không quan tâm trở về có bị ăn đòn hay không.
***
Ninh Hương và bạn cùng phòng trở lại ký túc xá, đêm nay tất cả mọi người dự định buông thả đến cùng nên không đi tự học nữa. Từng người treo cặp sách ở trên người lên, không phải ngồi lên giường thì là ngồi vào bàn học, dự định nghỉ ngơi một hồi rồi đi tắm rửa rửa mặt.
Về chuyện ba đứa nhỏ vừa rồi kia, cũng không ai không thức thời mà nhắc lung tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-205.html.]
Cố Tư Tư treo cặp sách xong đi đến ngồi xuống bàn học, lấy ra giấy và bút, sau khi nằm sấp ghi vài nét trên giấy thì ngẩng đầu nói với mọi người: “Tớ tính qua, mỗi người các cậu đưa tớ một tệ năm hào hai xu.”
Mọi người nghe thấy thì thay nhau đáp lời, đều đi đến cặp sách của mình tìm tiền, sau đó đưa tiền cho Cố Tư Tư.
Lúc Ninh Hương cầm tiền đưa cho Cố Tư Tư, vừa vặn Kim Văn Đan cũng tới đưa tiền.
Kim Văn Đan trước tiên đem tiền đặt trên bàn Cố Tư Tư, nói với cô ấy: “Tư Tư, tớ không có tiền lẻ, trước đưa cậu một tệ năm hào vậy, chờ có tiền lẻ lại đưa hai xu còn lại cho cậu.”
Nghe thấy lời này, Ninh Hương vô thức nhìn Kim Văn Đan một chút. Trong túc xá cũng có vài người khác quay đầu, đều nhìn thoáng qua Kim Văn Đan. Ninh Hương quét thấy ánh mắt của người khác, nghĩ thầm hoá ra mọi người đều bị Kim Văn Đan thiếu tiền.
Không đợi Cố Tư Tư nói chuyện, Ninh Hương liền hắng giọng một cái, vội lên tiếng nói: “Văn Đan, tớ có tiền lẻ, cậu đưa tớ một hào, tớ thối cậu hai xu, vừa vặn cậu trả hai xu cho Tư Tư đi.”
Nghe nói như thế, Kim Văn Đan sửng sốt một chút, lát sau cô ta tỉnh táo lại, đáp một tiếng: “A… được… cũng được…” Dứt lời cô ta quay về tìm tiền trong cặp sách, tìm một hồi lại nói: “Tớ cũng không có một hào.”
Ninh Hương cười điềm đạm, nói chuyện cũng nhẹ nhàng: “Hai hào năm hào đều được, tớ đều có thể thối lại.”
Kim Văn Đan lại hắng giọng, bèn móc hai hào từ trong cặp sách ra, lúc đưa đến tay Ninh Hương, giữa lông mày có chút không được hào hứng, tựa như là Ninh Hương hẹp hòi làm khó cô ta, khiến cô ta xấu hổ vậy.
Ninh Hương mặc kệ cô ta có thái độ gì, đưa tay nhận hai hào rồi trở về, lấy từ trong ví ra đếm mười hai tấm một xu rồi trả lại, ôn tồn nói với Kim Văn Đan: “Tổng cộng mười hai tấm, cậu đếm đi.”
Kim Văn Đan liếc Ninh Hương một cái, hít nhẹ một hơi rồi đếm tờ tiền.
Đếm xong sắc mặt cô ta càng thêm lạnh, đưa hai tấm cho Cố Tư Tư, nói với cô ấy: “Được rồi, một tệ năm hào hai xu, không thiếu một xu, đều đủ rồi.”
Sau đó cô ta đưa tiền xong liền quay người muốn trở về giường, Trương Phương và Triệu Cúc ăn ý mà cùng ý thức được gì đó, vội gọi cô ta lại, cũng là cười khách sáo mà nói: “Kim Văn Đan, trước đó khi ra ngoài mua đồ, chúng tớ trả giùm cho cậu mấy lần, bây giờ cậu có tiền lẻ thì đem tiền thiếu chúng tớ... đều trả lại đi…”
Nghe nói như thế, vẻ mặt Kim Văn Đan lại cứng đờ, sau đó chớp chớp mắt nói: “Có sao? Tớ thiếu tiền các cậu sao?”
Triệu Cúc cười đến mức khách khí, đáng vẻ ngại ngùng: “Có đó, tổng cộng cậu thiếu tớ bốn xu, thiếu Trương Phương sáu xu, vừa vặn một hào.”