Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-06-02 11:06:48
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cha ruột bọn nó mỗi ngày bề bộn công việc, nhiều khi phải tăng ca đến khuya mới trở về, có đôi khi thậm chí phải đi công tác xa nhà, ít thì một hai ngày, nhiều thì năm sáu ngày, chỉ có thể bỏ bọn nó ở nhà đối mặt với mẹ kế Lưu Doanh.

Ngược lại thì không có cãi nhau, bọn nó xem Lưu Doanh như không khí, Lưu Doanh cũng coi bọn nó là không khí.

Mà bọn nó không hợp với Lưu Doanh thì không nói, cha bọn nó cũng không hợp với Lưu Doanh. Thường hay vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, cha bọn nó căn bản sẽ không cãi nhau, làm ầm ĩ một hồi không xong, chỉ có thể bị ồn đến mức ngậm miệng lại nhân nhượng cho xong.

Sống như thế này, tổng thể mà nói chính là rất ấm ức, rất bất lực.

Bọn nó cũng không hiểu rõ, vì sao lần này cha bọn nó lại không ly hôn.

Lúc đầu Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đều vô cùng vui vẻ mà đến ăn cơm Tây, nhưng bởi vì ngẫu nhiên gặp Ninh Hương, bởi vì nhìn thấy Ninh Hương sống tốt như vậy, ăn đến vui vẻ như vậy, bọn hắn đến nửa điểm cũng không vui nổi.

Tuổi Giang Hân mặc dù nhỏ nhưng cũng có thể nhìn sắc mặt và cảm xúc của hai người anh này. Thế là lúc đang ăn cơm, con bé một hồi thì nhìn mặt hai anh trai mình, một hồi lại quay đầu nhìn Ninh Hương, cũng không lên tiếng nói gì nữa.

Dù sao thịt heo và tôm cũng rất ngon, sau khi nhìn hai cái thì con bé bèn chuyên tâm ăn thịt.

***

Ninh Hương và bạn cùng phòng cùng cùng ăn cơm trên cái bàn dài, bầu không khí vẫn rất tốt, một đám người cùng nhau, chuyện trên trời dưới đất gì cũng có thể nói. Nếu một người thốt ra một câu thú vị, đã cười là có thể cười đến nửa ngày.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Tư Tư thanh toán tiền ăn trước, bảo mọi người lúc về gom tiền lại trả cho cô ấy là được.

Bữa cơm này ăn rất thỏa mãn, tám người vẻ mặt vui vẻ khoác tay nhau rời khỏi tiệm cơm Tây, đón lấy ánh trăng trên đường mà đi, vừa trò chuyện hi hi ha ha vừa cùng nhau đi về trường.

Mà vào lúc bọn họ ăn xong đứng dậy rời đi, Giang Nguyên ngồi bên bàn ăn, ánh mắt dõi theo Ninh Hương. Khi đám người Ninh Hương ra khỏi tiệm cơm, thằng bé quay đầu lại hỏi Giang Ngạn: “Muốn đi theo xem hay không?”

Giang Ngạn vô thức muốn nói có gì đáng xem, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng liền bị nuốt trở về. Sau đó nó không nói chuyện, chỉ là nhanh chóng khẩy khẩy mấy ngụm cơm canh còn lại ăn cho xong, cầm cặp sách lên hướng lên trên đầu rồi đeo vào, sau đó thanh toán rồi dẫn Giang Nguyên và Giang Hân đuổi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-204.html.]

Đám người Ninh Hương đi chậm rãi trên đường, bọn nó lặng lẽ đi theo cách một khoảng phía sau.

Theo tới bên ngoài đại học Đông Vu, nhìn thấy cổng lớn đại học Đông Vu và bốn chữ lớn ấy, Giang Nguyên dừng bước, nói thầm một câu: “Quả nhiên là thi đậu đại học, lại còn thi đậu đại học tốt nhất chỗ chúng ta.”

Giang Ngạn đứng bên cạnh thằng bé, hít sâu một hơi, mắt thấy Ninh Hương muốn sắp cùng bạn học của cô đi vào cổng trường, nó nhịn không được chợt gọi một tiếng với bóng lưng Ninh Hương: “Ninh A Hương!”

Ninh Hương đang muốn đi vào cổng trường, bước chân còn chưa tiến vào đã nghe thấy tiếng kêu này.

Cô vô thức dừng bước, quay đầu lại liền thấy được ba đứa nhỏ cao thấp không đều đang đứng dưới ánh trăng. Những người khác trong ký túc xá đều quay đầu lại, cũng thấy được ba đứa nhỏ đứng cách đó không xa.

Cố Tư Tư quay đầu nhìn Ninh Hương nói: “Ninh Hương, hình như đang gọi cậu.”

Ninh Hương chậm rãi chớp mắt, thu hồi lại ánh mắt đặt trên người Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân, cười nhẹ nói với Cố Tư Tư: “Chắc là nghe nhầm thôi.”

Nói xong cô cũng không đứng đó, mở rộng bước chân đi về phía cổng. Những người khác thấy cô trực tiếp bỏ đi nên dĩ nhiên cũng đi theo. Sau đó đi chưa được mấy bước, lại nghe được tiếng kêu giống vậy nhưng âm lượng càng lớn hơn: “Ninh A Hương!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này Ninh Hương đến cả bước chân cũng không ngừng, nhưng cũng không cố tình đi nhanh, vẫn duy trì nhịp bước như thường.

Những người khác nghi hoặc nhìn cô, nhưng thấy vẻ mặt cô không còn dịu dàng như bình thường nên cũng thức thời mà không nói gì.

Sau đó lại đi thêm mấy bước, lại nghe được thanh âm càng lớn hơn: “Ninh A Hương!!”

Ninh Hương từ đầu đến cuối đều không dừng bước chân, toàn bộ làm như không nghe thấy gì, tiếp tục đi vào trường học.

Trong lòng và ánh mắt những người khác đều rất hiếu kỳ, nhưng bọn họ cũng có thể nhận thấy bầu không khí vô cùng không đúng, cho nên cũng không hỏi gì nhiều. Sau khi đi mấy bước, Trương Phương lập tức lại nghĩ ra chủ đề, thế là một đám người lại cười toe toét.

Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Ninh Hương và những người khác cùng nhau biến mất ở cổng trường, hai cánh tay đều siết thành nắm đấm, bóp chặt vào nhau, một lần lại một lần nói ra những lời trong lòng vẫn chưa kịp nói.

“Xin lỗi.”

Loading...