Trương Phương rất nghi hoặc, rõ ràng ba đứa nhỏ này đều gọi họ tên cô. Bất quá thấy Ninh Hương nói không biết, đoán chừng không phải người có quan hệ tốt gì nên cô ấy cũng không hỏi nhiều nữa, đi theo Ninh Hương đến nhà vệ sinh.
Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đứng tại chỗ nhìn Ninh Hương đi xa, không đuổi theo nói chuyện thêm với cô. Thậm chí Giang Ngạn còn lạnh mặt, quay sang trách Giang Hân vài câu, nói con bé là con gái, không biết sao nghịch ngợm như vậy.
Giang Hân bị dạy dỗ cũng không phản bác, chỉ nhếch miệng với Giang Ngạn, sau đó cùng nó và Giang Nguyên tìm bàn ngồi xuống.
Bọn nó để cặp sách xuống, gọi đồ ăn với nhân viên phục vụ, Ninh Hương và Trương Phương vừa vặn từ nhà vệ sinh trở về. Bàn Ninh Hương ngồi cách bàn bọn nó không xa, nói chuyện hơi lớn tiếng một chút cũng có thể nghe được.
Hai người Giang Nguyên và Giang Hân cũng nhịn không được nhìn về Ninh Hương.
Nhìn một hồi, Giang Hân hỏi Giang Nguyên: “Anh hai, em không nhận lầm chứ? Đó hình như là Ninh A Hương nhỉ?”
Giang Nguyên thu hồi ánh mắt, hít một hơi trả lời: “Không có, em không nghe thấy vừa rồi người bên bàn kia gọi tên cô ta sao?”
Giang Hân lại quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Hương, nói: “Bây giờ cô ta nên xinh đẹp, thật mang phong cách tây… giống… giống sinh viên…” Nói xong thì quay đầu nhìn về phía Giang Nguyên: “Giống hay không?”
Giang Nguyên nhìn tám người bên bàn Ninh Hương, lại hít thở lần nữa mà đáp: “Có lẽ vậy.”
Năm ngoái lúc kỳ thi đại học khôi phục, bọn nó còn ở nông thôn, quả thật nghe nói chuyện Ninh Hương đăng ký thi đại học. Lúc nghe được tin này, Giang Ngạn còn cười nhạo Ninh Hương, nói cô không đi học thì thi đại học gì chứ.
Hiện tại nghe Giang Hân và Giang Nguyên nói những lời này xong, Giang Ngạn rốt cục cũng nhịn không được mà nhìn Ninh Hương.
Lúc đầu chỉ định nhìn thoáng qua, kết quả nhìn sang thì ánh mắt cũng không thu hồi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-203.html.]
Cứ nhìn như thế, đầu ngón tay tay phải chậm rãi bóp chặt hổ khẩu(1) tay trái.
(1)Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Ninh Hương không quan tâm đến Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân, bọn nó sớm đã không còn liên quan gì đến cô. Cô và mấy người bạn cùng phòng ăn cơm của mình, vui vẻ mà trò chuyện. Những người khác không biết Giang Ngan Giang Nguyên và Giang Hân có quan hệ gì với Ninh Hương, Trương Phương cũng không nhắc lại, tự nhiên cũng không ai chú ý nhiều đến bọn nó, chỉ coi là ba đứa nhỏ xa lạ.
Giang Ngạn nhìn Ninh Hương một hồi thì thu hồi ánh mắt, ngón tay vẫn bóp lấy hổ khẩu, bóp thành một dấu sâu, trong lòng thì kìm nén một cơn tức nhả không ra mà nuốt thì không trôi. Nếu không phải đã gọi đồ ăn, nó đã dẫn Giang Nguyên và Giang Hân tìm tiệm cơm khác ăn cơm rồi.
Khó được có ít tiền để đi nếm xem cơm Tây là mùi vị gì, ai biết lại gặp Ninh Hương ở đây.
Gặp được thì không nói, cô còn sống càng ngày càng tốt, so với Ninh Hương trước kia ở nhà bọn nó giặt giũ nấu cơm, hình như đã không còn là cùng một người. Cô trở nên thời thượng lại xinh đẹp, lúc cười lên mặt mũi tràn đầy hào quang, giống như là thay da đổi thịt.
Trước kia bị Ninh Hương tính tình quái gở oán hận vài lần, hiện tại bọn nó thật sự sống không tốt, cho nên Giang Ngạn luôn cảm thấy Ninh Hương mỗi lần nhìn thấy bọn nó đều rất hả hê. Từ các loại tình tiết thể hiện bọn nó sống không tốt, ở trong lòng xem bọn nó như trò cười.
Nó bóp chặt hổ khẩu, nhíu mày nghĩ, bây giờ cô thông minh như vậy, không biết cô có nhìn ra hay không, bọn nó đã sớm hối hận.
Hối hận lúc trước đối xử với cô như vậy, xem cô như đồ ngốc mà khi dễ, hối hận khiến cô tức giận bỏ nhà đi, khiến cô tức đến nỗi bất chấp tất cả đòi ly hôn với cha chúng nó, càng hối hận để cha chúng ta tìm một người mẹ kế trong thành.
Nếu như Ninh Hương không ly hôn với cha bọn nó, nhà bọn nó chắc chắn sẽ không biến thành như bây giờ. Lúc trước khi Ninh Hương gả đến nhà bọn nó, chăm sóc bà nội bọn nó tốt tốt như vậy, xử lý chuyện trong nhà tốt như vậy, đối xử với bọn nó cũng là thật lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như Ninh Hương không ly hôn với cha bọn nó, vẫn là mẹ kế của bọn nó, bà nội bọn nó khẳng định có thể an hưởng tuổi già, sẽ không vào nửa đếm ngã đập đầu xuống đất mà c.h.ế.t thảm, bọn nó cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh cha không thương mẹ không yêu, không có bà nội như bây giờ.
Sau khi bà nội Lý Quế Mai qua đời vào năm ngoái, bọn nó không thể tiếp tục ở lại nông thôn, lại lần nữa theo cha ruột bọn nó Giang Kiến Hải vào thành. Cho nên bọn nó lại phải sống những ngày không có cha thương và người mẹ kế hoàn toàn không hợp nhau.