Mấy người nhìn Ninh Hương tháo chỉ một hồi cũng thấy đau lòng nên quay người đi ai làm việc nấy.
Ninh Hương cầm kéo và nhíp lại tháo thêm một mảng chừng quả trứng gà, Kim Văn Đan lúc này vào cửa đến cạnh giường, nói với mọi người: “Sắp đến giờ rồi, sửa soạn thôi, không phải nói tối nay cùng ra ngoài ăn bữa cơm sao.”
Nghe như thế, Ninh Hương nhớ lại ký túc bọn họ đã hẹn tối nay cùng ra ngoài ăn cơm. Ăn gì thì trước đó cũng bàn xong rồi, rằng muốn ra ngoài ăn cơm Tây, ăn bao nhiêu tiền thì tám người chia đều.
Những người khác nghe thấy Kim Văn Đan nói thế thì bắt đầu thay quần áo, chải lại tóc, Ninh Hương bèn tạm thời đem cất kéo và nhíp vào, nghĩ ăn cơm xong quay về tháo tiếp là được. Toàn bộ đều tháo hết, bắt đầu thêu lại lần nữa.
Lúc Ninh Hương đem những thứ này đặt vào ngăn tủ, chợt nhớ chuyện ra ngoài, liền quay đầu lại nói với Kim Văn Đan: “Thư của cậu tớ gửi rồi, tiền tem là tám xu.”
Kim Văn Đan nghe vậy nhìn cô một cái, trả lời một cách tự nhiên: “Được, tạ ơn nhé Ninh Hương, nhưng hiện tại trong tay tớ không có tiền lẻ, đợi khi có thì trả cho ngươi cậu nha.”
Ninh Hương không cảm thấy gì, dĩ nhiên cũng khách khí đáp lại một tiếng: “Được, không vội.”
Lúc nói chuyện thì tám người đều sửa soạn xong, tất cả đều mặc vào bộ quần áo mà mình thấy đẹp mắt và thời thượng nhất, chải cùng một kiểu b.í.m tóc, đeo cặp sách ra khỏi trường tìm nhà hàng Tây để ăn cơm.
Ninh Hương đi bên cạnh Triệu Cúc và Trương Phương, đi một hồi chợt bị Triệu Cúc kéo cánh tay, sau đó ba người cùng nhau đi chậm lại phía sau một chút, kéo khoảng cách ra với Kim Văn Đan, Cố Tư Tư và Hứa Lệ San trước mặt.
Sau khi cách ra, Triệu Cúc nhỏ giọng nói với Ninh Hương: “Tiền mà Kim Văn Đan gửi thư, chưa đưa cho cậu hả?”
Ninh Hương gật đầu một cái: “Cậu ấy nói không có tiền lẻ.”
Trương Phương hắng giọng một cái: “Vậy cậu tự nhớ để đòi đó, nếu cậu không đòi, cậu ta quên thì không trả lại cậu nữa. Trước đó chúng tớ đi mua đồ với cậu ta, trả giùm cậu ta một hai xu mà cậu ta cũng không chủ động trả lại, không biết quên thật hay giả, đến bây giờ cũng không trả lại.”
Ninh Hương nhìn Triệu Cúc và Trương Phương, lại quay đầu nhìn bóng lưng Kim Văn Đan đang đi phía trước.
Trương Phương và Triệu Cúc nói xong vài câu này cũng không nói gì về Kim Văn Đan nữa, chỉ tán gẫu chủ đề khác, vừa nói vừa cùng Ninh Hương đi lên phía trước. Nói hồi thì nhắc đến chuyện Ninh Hương tháo bức thêu, lại một lần đau lòng nghẹn thở.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-202.html.]
***
Tám người cứ như vậy chia nhóm ba nhóm hai đi về phía trước, tìm tới một tiệm cơm Tây rồi đi vào. Những năm này tiệm cơm Tây là thứ hiếm lạ, cả thành phố cũng chỉ có một hai nhà hàng như vậy.
Sau khi tám người ký túc xá Ninh Hương tiến vào thì đến một bàn dài trong đại sảnh lần lượt ngồi xuống, nhận menu trong tay nhân viên rồi bắt đầu gọi món, kỳ thật chủ yếu là ba người Kim Văn Đan, Hứa Lệ San và Cố Tư Tư gọi.
Bọn họ trước tiên lấy menu gọi đồ ăn, gọi cũng không ít món, những người khác chỉ cần tùy tiện gọi hai món.
Sau khi gọi món xong, Trương Phương muốn đi nhà vệ sinh, thế là cô ấy đụng cánh tay Ninh Hương, hỏi Ninh Hương có đi không. Ninh Hương cảm thấy cũng có chút muốn nên đáp một tiếng đứng dậy theo cô ấy vào nhà vệ sinh.
Khi hai người đi về phía nhà vệ sinh, tiện nhìn trang trí trong nhà hàng Tây này mà cười cười nói nói. Sau đó đang nói vui vẻ, không biết từ đâu một đứa bẻ nhảy ra đụng cả người vào Ninh Hương.
Trương Phương không bị đụng vào, giật nảy mình, chỉ thấy đứa bé kia trực tiếp ngã xổm ra.
Ninh Hương cũng là bị đụng mà giật mình, nhưng khi nhìn kỹ đứa bé ngã trước mặt cô, sự giật mình trong nháy mắt tan biến, đồng thời khống chế không nổi mà có chút nhíu mày, cũng không mở miệng nói chuyện.
Đứa bé gái ngồi dưới đất nhìn thấy Ninh Hương cũng sửng sốt, mở miệng: “Ninh A Hương?”
Ninh Hương vẫn là không mở miệng lên tiếng, lại có hai đứa con trai cao lớn hơn chút chạy tới, kéo cô bé kia nói: “Hân Hân em sao rồi? Em chạy cái gì hả, không thể đi đường đàng hoàng sao?”
Hân Hân dĩ nhiên chính là Giang Hân, con bé căn bản không để ý hai anh nó đang nói gì, vẫn đang nhìn chằm chằm vào Ninh Hương, ánh mắt không hề di chuyển, sau đó miệng nói: “Anh cả anh hai, các anh nhìn xem em đụng phải ai.”
Nghe nói như thế, lúc này Giang Ngạn Giang Nguyên mới nhìn về phía người đối diện, trong nháy mắt nhìn qua, ánh mắt tự nhiên đều bị Ninh Hương hấp dẫn, căn bản cũng không có nhìn xem ai đang đứng bên cạnh cô. Bọn nó ngẩn người, thái độ cũng giống như Giang Hân: “Ninh A Hương?”
Trương Phương không biết bọn nó là ai, chỉ nhìn Ninh Hương hỏi một câu: “Quen nhau hả?”
Ninh Hương nhẹ nhàng cười một cái, trực tiếp lôi kéo Trương Phương đi về phía trước, mặc kệ Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân có phản ứng gì, đáp lại Trương Phương: “Không quen.”