Ninh Hương nhìn mặt thầy thêu Châu Văn Khiết: “Trò đến thăm cô.”
Châu Văn Khiết thấy cô xách đồ trong tay, vừa dẫn cô vào nhà vừa nói: “Tới thì tới thôi, còn mang đồ gì vậy hả? Trò kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, còn phải đi học phải sinh hoạt nữa, sau này đừng mua lung tung nữa.”
Dù nghèo cũng không thể nghèo lễ phép, Ninh Hương cười nói: “Không tốn bao nhiêu tiền.”
Châu Văn Khiết dẫn cô vào nhà để cô ngồi xuống, rót cho cô ly nước ấm còn mình thì ngồi xuống nhìn cô hỏi: “Khai giảng đại học cũng được tầm một tháng nhỉ, thế nào hả? Đã quen chưa?”
Ninh Hương uống miếng nước nhuận hầu, gật gật đầu với Châu Văn Khiết: “Tốt lắm, mỗi ngày không cần lên lớp thì là tự học, còn dành ra thời gian để thêu, rất phong phú, cũng không có tâm tư nghĩ chuyện khác. Bạn cùng phòng cũng đều không tệ, rất hài hòa.”
Châu Văn Khiết nhìn ra được cô sống rất tốt, trong mắt có ánh sáng.
Hai người cứ thế này ngồi hàn huyên một hồi, thuận tiện nói đến thêu thùa. Châu Văn Khiết còn nhớ rõ Ninh Hương đang làm bức hoạ lâm viên kia, chợt nhớ lại liền mở miệng hỏi cô: “Bức lâm viên kia trò thêu thế nào rồi?”
Vừa vặn Ninh Hương cũng đến nói việc này, nếu Châu Văn Khiết đã nhắc đến, cô bèn lấy vải thêu từ trong cặp màu vàng ra, cẩn thận mở ra đưa đến tay Châu Văn Khiết: “Thêu được một chút, muốn đưa cho cô xem trước.”
Châu Văn Khiết đón lấy vải thêu, mở ra phần mà Ninh Hương thêu kia.
Nhìn một hồi, bà ấy nói: “Tay nghề thêu của trò không thể chê, hiệu quả rất tốt, nhưng theo quan điểm cá nhân của cô, cô cho rằng còn có thể cải tiến một chút. Bất quá tác phẩm thêu này chính là bản gốc của trò, còn phải xem ý của trò.”
Ninh Hương rất nguyện ý nghe, lập tức đáp: “Có vấn đề gì cô cứ nói.”
Châu Văn Khiết lại nhìn một hồi, sau đó để Ninh Hương đi qua ngồi vào bên cạnh bà ấy. Bà ấy nói một chút suy nghĩ của mình về phần Ninh Hương thêu xong, chỉ đến chỗ mỗi một chi tiết nhỏ đều dùng kinh nghiệm của mình mà đưa ra đề xuất hợp lý cho Ninh Hương.
Ninh Hương vừa nghiêm túc nghe vừa gật đầu, sau khi nghe xong tự mình đón lấy vải thêu nhìn kỹ một hồi.
Thầy thêu Châu Văn Khiết lại dùng giọng điệu rất khiêm tốn nói: “Hiểu biết đối với sản phẩm của mỗi thợ thêu đều không giống nhau, đây chỉ là cách nhìn của cá nhân cô, nếu như có thể dẫn dắt cho trò một ít thì đương nhiên là tốt, trò cũng không cần toàn bộ đều nghe cô.”
Ninh Hương gật gật đầu: “Trò biết, nhưng cô nói rất có lý, trở về trò sẽ suy nghĩ lại một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-200.html.]
Châu Văn Khiết nhìn cô cười cười, thấy mặt trời bên ngoài còn rất cao, lại nói với Ninh Hương: “Vừa khéo hôm nay cô không có việc gì, trò còn nhớ không, trước đây cô nói chờ trò đến Tô Thành sẽ dẫn trò đi làm quen đại sư khác.”
Đương nhiên là nhớ, Ninh Hương nghe thấy lời này, vẻ mặt đều trở nên sáng, vội vàng gật đầu.
Châu Văn Khiết cười đứng lên, nói với Ninh Hương: “Đi, trò cầm sản phẩm thêu theo, cô dẫn trò tìm đại sư đó xem xem.”
Ninh Hương trong nháy mắt liền kích động, vội vàng cất sản phẩm thêu vào trong cặp, sau đó cô theo Châu Văn Khiết ra ngoài, đi qua mấy con đường, tiến vào một khu dân cư khác, đến nhà đại sư trong mà bà ấy nói.
Đại sư là một cụ bà tóc bạc, nhìn tuổi tác còn lớn hơn Vương Lệ Trân, nhưng khí chất rất khác nhau.
Châu Văn Khiết ở giữa giới thiệu: “Trò trước đó có nhắc với cô, cô cũng có xem qua tác phẩm của trò ấy, thợ thêu A Hương của trấn Mộc Hồ. Cô không phải luôn muốn gặp trò ấy một lần sao, hôm nay trò dẫn trò ấy đến gặp cô.”
Nói xong lại cười với Ninh Hương: “Đây là Lý đại sư của chúng ta, Lý Tố Phân.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương vội đáp lời gọi người: “Chào Lý đại sư.”
Lý Tố Phân nhìn Châu Văn Khiết một cái, lại nhìn về phía Ninh Hương cười nói: “Gì mà đại sư với không đại sư, chỉ là một bà già bình thường thôi. Cháu đừng nghe trò ấy gọi bậy, gọi bà bằng bà là được rồi.”
Ninh Hương còn chưa lên tiếng, Châu Văn Khiết tiếp lời: “Cô mà bình thường, vậy những cụ bà khác là gì?”
Nhìn hai bà ấy thoải mái nói chuyện qua lại như vậy, Ninh Hương ở bên cạnh chỉ cười.
Lý Tố Phân không để ý Châu Văn Khiết nữa, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Đi, A Hương, chúng ta vào nhà ngồi nói chuyện.”
Ninh Hương đi theo bà ấy vào, Châu Văn Khiết hiển nhiên cũng đi ở bên cạnh. Ba người vào nhà ngồi xuống, Châu Văn Khiết tự mình đi rót nước châm trà, Ninh Hương ngượng ngùng đứng dậy giúp đỡ, bảo bà ấy trở lại ngồi.
Rót nước xong ba người liền ngồi xuống nói chuyện, Lý Tố Phân thao thao bất tuyệt khen Ninh Hương, nói sản phẩm cô thêu rất đẹp. Nói bà ấy đã sớm xem tác phẩm của cô, vẫn luôn muốn nhìn thấy cô, hôm nay gặp được, là một cô gái xinh đẹp, đẹp như đồ thêu cô làm ra.
Ninh Hương bị bà ấy thổi phồng đến mức mặt đỏ rần.