Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-06-02 11:06:32
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đảm đương tốt chức vụ đội trưởng đội sản xuất như vậy, chăm lo cho các xã viên trong đội, đốc thúc mọi người chăm chỉ làm việc để mùa màng bội thu, việc làm lớp trưởng đối với anh mà nói cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.

Ninh Hương không nói với anh nhiều về chuyện cán bộ lớp, cũng không nói chuyện gì khác mà trực tiếp hỏi thẳng anh: “Em đến đây để hỏi xem các sinh viên trong khoa của anh liệu có cho rằng thời gian tắt đèn của trường là quá sớm rồi không.”

Đây đúng thật là sự tiếng nói chung của cả trường, Lâm Kiến Đông lập tức gật đầu: “Mọi người đều đang rất phiền lòng về việc này.”

Nếu như đều đang lo lắng chuyện này, Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông nói, “Nếu như người đều có ý kiến, vậy thì hay là chúng ta bầu ra vài người đại diện đi đàm phán với phía trường học, cố gắng xin nhà trường lùi thời gian tắt đèn lại. “

***

Lâm Kiến Đông cảm thấy có thể thử xem sao, lập tức gật đầu , “Anh nghĩ được đấy.” Hai người cứ như vậy bàn xong chuyện quan trọng này, Lâm Kiến Đông nhân cơ hội gặp mặt này hỏi Ninh Hương một câu:

“Nửa tháng này em thấy thế nào? Có chỗ nào thấy khó chịu hay không thích nghi được không?” Ninh Hương lắc đầu,

“Tất cả đều rất tốt, bầu không khí học tập rất tốt, các bạn học cũng rất thân thiện.”

Cảm giác của cô cũng là cảm giác của Lâm Kiến Đông, nhìn trạng thái của Ninh Hương cũng biết hai tuần qua cô sống rất tốt, vì vậy Lâm Kiến Đông lại nói một câu: “Đây là lớp học của bọn anh, nếu sau này có chuyện gì, em cứ đến tìm anh.” Ninh Hương không khách sáo với anh, lập tức gật đầu:

“Được.” Nói xong lời này, Ninh Hương cũng không đứng đó thêm nữa, lại đến khoa tiếp theo hỏi thăm.

***Sau một ngày liên lạc theo cách này, về cơ bản từng khoa đều đạt được sự thống nhất - đều muốn nhà trường lùi thời gian tắt đèn muộn một chút. Năng lực hành động của mọi

người cũng rất mạnh mẽ, ngày hôm sau lập tức cử một vài sinh viên có năng lực dẫn đầu để đàm phán với trường học.

Sau hai ngày cố gắng, kết quả đã được công bố vào buổi tối ngay sau khi đàm phán.

Ban lãnh đạo nhà trường rất thấu hiểu sự hào hứng muốn học hỏi thêm kiến thức của mọi người khi mới quay lại trường, tuy rằng còn có chút do dự có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của mọi người, buổi tối kéo dài thời gian tự học của sinh viên đến 12 giờ đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-197.html.]

Sau khi thời gian tắt đèn của phòng tự học lùi đến 12 giờ, thời gian tắt đèn của ký túc xá cũng được điều chỉnh lùi lại nửa giờ, từ mười giờ rưỡi tắt đèn trước đó thành mười một giờ.

Nghe thấy thông báo truyền ra từ loa của trường, không ít sinh viên đã đứng dậy hò reo. Triệu Cúc thậm chí còn lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa, đặt lên bàn học của Ninh Hương, mỉm cười nói:

“Vất vả cho cậu rồi.”

Ninh Hương thực sự rất thích loại cảm giác được người khác công nhận, giơ tay ra nhận lấy viên kẹo, mỉm cười nhét vào túi.

Mà thời gian tự học kéo dài đến 12 giờ đêm, thời gian riêng của Ninh Hương tự nhiên cũng thoải mái hơn rất nhiều. Bây giờ cô đã sắp xếp một thời gian biểu mới cho thời gian sau bữa tối, sau khi ăn tối cô sẽ ở trong ký túc xá hai tiếng đồ hồ để thêu. Sau khi tắm rửa lại cầm sách đến lớp tự học, học đến 12 giờ thì về phòng đi ngủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ Ninh Hương thêu đến phần rộng 20cm của bức tranh lâm viên, cô dự tính sẽ thêu nhiều hơn một chút, đến khi có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn thì đem đi cho thầy thêu Châu Văn Khiết xem.

Sau khi ăn xong bữa tối, Ninh Hương quay trở lại ký túc xá nghỉ ngơi trong vài phút, đợi đến khi những người khác đều nghỉ ngơi xong đến lớp tự học rồi, cô liền đem đồ thêu ra cặm cụi thêu thùa.

Trong lúc cô đang nghiêm túc tập trung thêu, cửa ký túc xá đột nhiên bị mở ra, Triệu Cúc ở giường số ba và Trương Phương ở giường số bốn không biết tại sao lại quay về rồi. Triệu Cúc và Trương Phương bước vào phòng nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi trước khung thêu thêu thùa, trong phút chốc sững người. Họ vốn dĩ là quay lại để lấy sách, lúc này cũng quên béng mất, họ chào Ninh Hương rồi lập tức bước đến bên cạnh cô.

Trương Phương hiếu kì cúi đầu nhìn một lát, tò mò hỏi Ninh Hương:”

Cậu đang làm gì vậy?”

Ninh Hương cũng không hề cảm thấy xấu hổ, ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi cười, “Đang thêu.”

Ninh Hương gật đầu, “Điều kiện gia đình không tốt, trợ cấp của trường phải dùng rất tiết kiệm mới đủ tiền ăn trong một tháng, nhưng vẫn còn những chỗ khác cần tiêu tiền. Tớ chỉ có thể làm việc này để kiếm tiền, nếu không thì không thể đi học được rồi.”

Triệu Cúc nhìn ngón tay cầm kim của cô di chuyển nhanh thoăn thoắt, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mắt, chớp chớp mắt: “Trước đây cậu cứ luôn về kí túc xá sớm hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ lại tự học muộn hơn hai tiếng, có phải là để thêu cái này không?”

Loading...