Mỗi tối cô đều rút ra thời gian, khi những người khác còn đang ở trên lớp tự học, cô sẽ về ký túc xá sớm hơn một tiếng. Một mình yên lặng ngồi xuống trong ký túc xá, lấy khung thêu ra, căng lại vải bắt đầu thêu thùa.
Phòng học tự học của trường quy định mười giờ tối sẽ tắt đèn, còn thời gian tắt đèn của kí túc xá là mười giờ ba mươi.
Ninh Hương sẽ ở kí túc xá gấp rút thêu trong một tiếng, khi những người bạn cùng phòng khác chuẩn bị thu dọn sách vở trở về phòng, cô sẽ thu đồ thêu lại, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt trước.
Những người khác sau khi trở về cũng nhanh chóng vệ sinh cá nhân, bởi vì chỉ có nửa giờ, nên cố gắng đi ngủ trước khi đèn trong ký túc xá tắt.
Ninh Hương đã sớm vệ sinh cá nhân xong, nên trong vòng nửa tiếng đó, cô sẽ đến bên bàn học đọc sách một lát.
Khai giảng đã được nửa tháng, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều vội vàng như vậy.
Mọi người ngược lại không cảm thấy vất vả, hơn nữa còn đều có ý kiến về thời gian tắt đèn, cảm thấy buổi tối tắt đèn quá sớm. Rõ ràng còn chưa buồn ngủ, nhiều sinh viên cũng muốn học thêm một chút , nhưng thời gian không cho phép.
Tối nay sau khi tắt đèn, mọi người lên giường nằm xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Hồ Nguyệt ở giường số một nói: “Tớ sắp đọc xong cuốn sách đó rồi mà lại đến giờ tắt đèn, lại đành phải đi ngủ. Mỗi ngày chỉ có ít thời gian đấy, sáng hôm sau sáu giờ dậy cũng không đủ thời gian, buổi tối lại ngủ quá sớm. “
Những người khác cũng cảm thấy như vậy, Triệu Cúc ở giường số ba xoay người lại và nói: “Ninh Hương, cậu không phải là ủy viên học tập sao? Bây giờ mọi người đều nói rằng giờ tắt đèn quá sớm. Chi bằng cậu thay mặt lớp chúng ta, tìm giáo viên cố vấn ý kiến lại xem sao.”
Bản thân Ninh Hương cũng cảm thấy thời gian tắt đèn quá sớm, hơn nữa cô ngoài việc học tập còn cần thêu thùa, đòi hỏi nhiều thời gian hơn những người khác. Trước đây khi chưa đến trường đi học, cô ấy sẽ thắp đèn để học hoặc thêu thùa đến tận khuya.
Nếu như vấn đề này có thể được trao đổi và giải quyết, tự nhiên cũng là một chuyện tốt. Cô nếu như đã được bầu làm ủy viên học tập, cống hiến cho lớp cũng là chuyện nên làm, thế nên cô cũng đồng ý:
“Được chứ, ngày mai tớ sẽ nói với giáo viên cố vấn.”
Bạn cùng phòng thỉnh thoảng vẫn sẽ bật cười khi nghe cô nói chuyện, sau đó học theo cách cô nói một câu: “Được chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-196.html.]
Nhại giọng cô xong còn có người nói thêm một câu: “Cậu nói chuyện đáng yêu quá đi mất.”
Sau khi nói chuyện xong chuyện giờ tắt đèn, tám người họ lại thì thầm về chuyện học hành, sau đó nhắm mắt đi ngủ. Nếu đã không thể kéo dài thời gian học tập nên đương nhiên không thể lãng phí thời gian này, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt.
Nghỉ ngơi sớm thì sáng mai có thể dậy sớm hơn, như vậy có thể có thêm thời gian đọc sách làm đề.
***
Vì đã đồng ý yêu cầu của bạn cùng phòng, trong giờ giải lao của ngày hôm sau, Ninh Hương đã đi tìm giáo viên cố vấn. Kết quả khi đến phòng làm việc của giáo viên cố vấn, lớp trưởng lớp họ là Châu Tùng Minh cũng ở đó, và anh ấy vừa hay cũng đang nói về chuyện đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng chuyện này giáo viên cố vấn thật sự không thể quản được, dù sao thời gian tắt đèn là do nhà trường quy định, hơn nữa còn do toàn trường thống nhất quản lý. Chuyện này liên quan đến sinh viên của toàn trường, không phải là chuyện chỉ liên quan đến một lớp hay một khoa nào.
Giáo viên cố vấn suy nghĩ một hồi, sau đó đưa ra ý kiến cho Ninh Hương và Châu Tùng Minh, bảo bọn họ đi đến khác khoa khác hỏi một lượt, để xem có phải là hầu hết học sinh đều nghĩ rằng trường học cho tắt đèn quá sớm hay không, nếu như có thì cử đại diện nói chuyện với phía nhà trường.
Nhận được kiến nghị của giáo viên cố vấn, Ninh Hương và Châu Tùng Minh chia nhau ra tìm các sinh viên khoa khác hỏi một lượt. Hỏi được một vài khoa, quả nhiên đa số sinh viên các khoa khác cũng giống như khoa lịch sử của bọn họ, đều cảm thấy giờ tắt đèn của nhà trường quá sớm.
Khi Ninh Hương hỏi đến Khoa Kiến trúc, người ta giúp cô gọi Lâm Kiến Đông từ trong lớp r
a.
Trong hoàn cảnh như vậy đột nhiên gặp nhau, hai người đều bất giác bật cười, Ninh Hương mỉm cười nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Không tồi nhỉ, ở nhà là đội trưởng đội sản xuất ở, đến trường học lại là lớp trưởng.”
Vì hai người không học cùng khoa, hai tuần học đầu tiên lại có rất nhiều việc phải làm, vừa phải thích nghi với môi trường mới, vừa phải giúp đỡ giáo viên thực hiện các nhiệm vụ và các hoạt động dạy học khác nhau nên sau khi khai giảng hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Lâm Kiến Đông cũng thu lại nụ cười trên môi, đáp lại lời của Ninh Hương,
“Vì anh là đội trưởng đội sản xuất mấy năm nay, bọn họ cứ muốn anh làm lớp trưởng, anh đành phải miễn cưỡng đảm nhiệm chức vụ này vậy.”