Sau khi giơ tay cô đứng dậy trước những con mắt của mọi người, nhịp tim vẫn cứ không thể khống chế nổi mà đập càng lúc càng nhanh, còn căng thẳng hơn cả lúc ban nãy tự giới thiệu. Một lát sau mới nén lại được, cô mở miệng nói: “Mình là A Hương, ban nãy đã giới thiệu một lần rồi, xuất thân từ gia đình nông thôn. Lúc nhỏ bởi vì nhà nghèo nên khi mới lên lớp hai đã bị ép bỏ học rồi. Việc lúc nhỏ không được đi học vẫn luôn là nuối tiếc trong lòng mình, không ngờ được rằng kỳ thi đại học này lại có thể bù đắp lại nuối tiếc của đời mình. Mình lớn đến ngần này, điều mình khát vọng nhất chính là học tập, mình rất thích học, cũng hi vọng rằng 4 năm tới có thể cùng với mọi người học được thêm nhiều kiến thức hơn. Chúng ta hãy cùng nhau học tập vì sự phát triển của Trung Hoa!
”
Khi cô phát biểu, giáo viên cố vấn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, cảm nhận được cô đang rất cố gắng điều hòa sự căng thẳng của bản thân. Hai bàn tay cô nắm lấy nhau không ngừng run, nhưng giọng nói ngược lại rất ổn định không hề run rẩy, lời phát biểu cũng rất xúc động, rất có tính cảm hóa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi Ninh Hương phát biểu xong, giáo viên cố vấn và các bạn trong lớp đều vỗ tay cổ vũ cô, đợi đến khi tiếng vỗ tay dừng hẳn, thầy giáo mỉm cười giúp Ninh Hương nói thêm: “Bạn Ninh Hương lớp chúng ta có điểm thi đại học cao nhất cả lớp đấy.”
Nghe vậy, những người khác đồng thời nhìn về phía Ninh Hương, ăn ý thốt lên một tiếng cảm thán, sau đó lại là một tràng pháo tay nổ lên.
Ninh Hương không có kinh nghiệm sống tập thể, vẫn cần phải thích ứng với hoàn cảnh trường học, thế nên trong lòng cô vẫn luôn rất hồi hộp. Nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người dành cho mình, nhịp tim của cô vẫn đập bình bịch.
Tuy rằng có hồi hộp, cô cũng phải thực hiện những việc mình muốn làm, nói ra hết những lời mà mình muốn nói. Kết quả có ra sao cô cũng không để tâm nữa.
Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, cô khẽ hít một hơi điều chỉnh lại hô hấp và nhịp tim, rồi lại nghiêm túc nghe người khác phát biểu. Người nào cô cũng đều thấy rất tốt, rất tự tin, ai cũng toát ra niềm khao khát vô hạn và sự nhiệt tình đối với khuôn viên trường học.
Hai khóa đại học lớp 77 và 78 là hai khóa đặc biệt nhất sau khi kỳ thi đại học được tổ chức trở lại. Bởi vì bị chậm trễ quá nhiều năm, ở độ tuổi nào, thuộc tầng lớp nào cũng có, bọn học cũng có khát vọng mãnh liệt nhất đối với việc học tập.
Có người dùng lời nói hình tượng để miêu tả, thì chính là kẻ đói ở trước bàn ăn.
Thật ra thời gian mà Ninh Hương bị bỏ lỡ lại càng dài hơn, cô không phải chậm trễ 10 năm 5 năm, mà là cả một đời người. Cô càng có thể cảm nhận được niềm khát khao và nhiệt tình của mọi người, cô càng thêm biết ơn đồng chí Tiểu Bình.
Nhưng thời gian càng trôi đi, chuyện cần cảm ơn không chỉ có chuyện kỳ thi đại học được tổ chức lại, còn có chuyện thực thi cải cách mở cửa cuối năm nay, còn cả giải phóng tư tưởng xã hội, còn có cả rất nhiều dự án xóa đói giảm nghèo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-193.html.]
Sau này sẽ càng có nhiều người giàu Trung Quốc, mãi mãi ghi nhớ và cam cảm ơn ông.
***
Kết quả tranh cử ủy viên học tập, Ninh Hương với số phiếu cao hơn người đứng thứ hai 2 phiếu, giành được số phiếu cao nhất. Điều này quyết định cô trở thành ủy viên học tập, nhưng phải đợi khoa phê chuẩn mới được tính.
Tranh cử ban cán bộ khác cũng vậy, thầy cố vấn ghi lại những ứng viên có số phiếu cao nhất lại, chuẩn bị gửi lên khoa. Bầu xong ban cán bộ, thầy giáo lại nói một chút về cuộc cuộc sống học tập tập sau này.
Lúc này, bầu không khí trong lớp hoàn toàn trở nên thư giãn sôi động, giữa các sinh viên cũng cũng coi như đã có lần đầu tiên tiếp xúc và hiểu biết lẫn nhau, có ấn tượng đầu tiên với từng người, không còn xa lạ như lúc mới tự giới thiệu bản thân nữa.
Nói đến khi cuộc họp lớp kết thúc, thầy cố vấn tặng mọi người một câu nói tràn đầy cảm xúc mãnh liệt: “Kiến thức thay đổi số phận, thanh xuân cống hiến cho tổ quốc!”
Đây là khẩu hiệu mà khóa 77 và 78 hô to nhất, cũng là lý tưởng mà bọn họ luôn theo đuổi. Hai khóa đại học này là tương lai của Trung Quốc, bọn họ vách sứ mệnh trên vai, bọn họ khao khát được học thêm càng nhiều kiến thức, háo hức muốn trưởng thành để có thể trở thành người tài kiến quốc.
Mà Ninh Hương bây giờ cũng là một thành viên trong số họ, có niềm khát khao mãnh liệt và sứ mệnh giống như họ.
***
Sau khi buổi họp lớp kết thúc, mọi người lại bận đi nhận sách vở, bận xong cũng đã đến thời gian ăn tối. Ăn cơm xong quay về kí túc xá, vẫn là bảy tám người ấy tiếp tục thông qua nói chuyện để hiểu thêm về đối phương.
Vì là ngày đầu tiên đến trường, rất cần tốn thời gian vào việc làm quen và hòa nhập vào tập thể, thế nên Ninh Hương cũng không làm những việc khác, giống như người người bạn cùng phòng khác, lấy việc làm quen với hoàn cảnh mới và càng thêm thân thiết với bạn bè làm chủ.