Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-06-02 11:06:17
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả tối nay Ninh Hương không về thuyền, sáng sớm cô đã thu dọn hết hành lý cần thiết chuyển sang nhà Vương Lệ Trân. Cùng Vương Lệ Trân ăn cơm xong thì tắm rửa, vệ sinh cá nhân, sau đó ngủ cùng bà.

Bởi vì ngày mai Ninh Hương phải đi xa để nhập học rồi, cả hai người đều không buồn ngủ, chỉ nằm cạnh nhau nói chuyện. Hai người họ quen biết nhau lâu như vậy, lần đầu tiên Vương Lệ Trân mở lòng mình kể cho Ninh Hương nghe về người đàn ông của bà mà không chút dè dặt.

Bà chầm chậm kể lại chuyện trước khi kiến quốc, kể lại khoảng thời gian bình đạm yên ổn khi chồng bà vẫn còn chưa đi đầu quân. Lại kể đến khi chồng bà mất tích, bà phải chịu đựng biết bao khổ sở.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mười năm trước có quá nhiều người phải chịu khổ, có rất nhiều người đến bây giờ vẫn phải ăn cơm độn cám, ngủ trong chuồng bò. Ninh Hương nghe giọng bà bình thản chầm chậm, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y bà.

Bàn tay của người thợ thêu ít nhiều cũng phải được chăm sóc cẩn thận, nhưng tay bà bây giờ đã trở nên thô ráp, lòng bàn tay mu bàn tay đều là vết tích do thời gian để lại, dày đặc đường này đè nét kia.

Ninh Hương cứ như thế nói chuyện với bà, cũng kể về chuyện của bản thân. Rằng cô ngay từ khi còn nhỏ đã mong ước được đi học, khi học đến lớp hai phải nghỉ học kiếm tiền nuôi gia đình, đi học đã trở thành niềm tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô.

Cô kể cho Vương Lệ Trân nghe về những chuyện đau lòng và thất vọng mà cô phải chịu khi ở nhà, chuyện này nối tiếp chuyện khác, khiến cô càng thêm kiên định quyết tâm không bao giờ quay lại ngôi nhà ấy nữa. Tất cả mọi người trong ngôi nhà đó, không một ai đáng để cô hi sinh thêm chút gì nữa.

Khi Vương Lệ Trân nghe cô nói những lời này, cũng khẽ vuốt tay cô an ủi. Bà là người phụ nữ bị cả thế giới vứt bỏ và xem thường, trong tất cả mọi người xung quanh, có lẽ người đồng cảm được với Ninh Hương nhất chỉ có bà thôi.

Hai người cứ như vậy nói chuyện đến đêm khuya, nói đến khi mí mắt không mở được nữa mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng Ninh Hương không ngủ được bao lâu đã thức dậy, khi cô thức dậy động tác thật nhẹ nhàng, không hề đánh thức Vương Lệ Trân. Mặc xong quần áo đi đánh răng rửa mặt, sau đó xách hàng lý mà cô đã chuẩn bị từ trước và khung thêu, âm thầm bước ra khỏi cửa đi đến bờ sông.

Khi đến bến nước đã hẹn nhau từ trước, Lâm Kiến Đông sớm đã đứng trên thuyền và đặt hành lý gọn gàng rồi. Đợi đến khi Ninh Hương đi đến nơi, anh đưa tay đỡ lấy hành lý và khung thêu của Ninh Hương để cô lên thuyền trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-191.html.]

Thuyền là do Hứa Diệu Sơn sắp xếp, còn cử một chàng trai trong thôn đưa bọn họ đi. Đây là chiếc thuyền chạy bằng động cơ dầu diesel duy nhất của đại đội họ, tiết kiệm nhân lực, chạy trên sông phát ra tiếng kêu như máy cày.

Ninh Hương, Lâm Kiến Đông và chàng trai điều khiển thuyền nói nói cười cười trong tiếng động cơ kêu, toàn là xoay quanh những câu chuyện náo nhiệt trong thôn, sau đó đi vòng vèo trên sông nửa ngày trời, cập bến bên kia Tô Thành.

Khi xách hành lý xuống thuyền, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cảm ơn chàng trai, sau đó tranh thủ thời gian đi đến trường.

Hành lý của Ninh Hương cũng không nhiều, nhưng vì đến trường vẫn có thể thêu thùa, thế nên cô mang thêm khung thêu. Lâm Kiến Đông đeo hành lý lên vai, giúp Ninh Hương cầm khung thêu.

Hai người đến cổng lớn của trường học, trước mắt là đoàn người đến điểm danh nhập học. Độ tuổi của những người này không đồng nhất, có người trông có vẻ như đứa trẻ 14, 15 tuổi, cũng có những người trông có vẻ đã gần 30, bên cạnh vẫn còn có vợ con đi cùng.

Ngày đầu tiên đến trường đại học điểm danh, đa số sinh viên đề mặc quần áo đẹp nhất. Đương nhiên đẹp nhất cũng chỉ là quân phục, đồng phục xanh và bộ đồ Mao – những kiểu trang phục thịnh hành ở thời đại bấy giờ, màu sắc cũng đa số là màu xám, lục, lam.

Lâm Kiến Đông hôm nay cũng ăn mặc vô cùng tươm tất, quần áo vừa nhìn đã biết là năm mới mẹ may cho, đồng phục vải kaki màu xanh lam. Trước đây cũng chưa từng thấy anh mặc quần áo mới, bây giờ đột nhiên thay đổi, khí chất và tướng mạo cũng tăng thêm một bậc.

Ninh Hương cũng mặc quần áo mới, sau khi vào đông, Vương Lệ Trân nhàn rỗi không có gì làm liền đan cho cô một chiếc áo cardigan, cổ áo còn đan kiểu cánh sen, mặc với chiếc áo cao cổ màu trắng bên trong lại càng tôn thêm khí chất của Ninh Hương.

Nhìn thấy cánh cửa đại học và biển in bốn chữ: “Đại Học Đông Vu”, hai người lập tức không giấu nổi ánh mắt sáng bừng và niềm vui sướng trong lòng. Mím môi cười rồi hít sâu một hơi, bước chân tiến vào cổng trường đại học.

Khu điểm danh tân sinh viên ở ngay sau cánh cửa lớn, mỗi chuyên ngành đều xếp mấy chiếc bàn, ngồi đấy là các giáo viên cố vấn của từng chuyên ngành. Mỗi một sinh viên lầm trong tay tài liệu cần thiết đi đến trước mặt giáo viên cố vấn của chuyên ngành của bản thân để điểm danh.

Loading...