Nụ cười trên mặt Hồ Tú Liên cuối cùng cũng có chút không giữ được nữa, gương mặt gắng chống đỡ cả nửa ngày rốt cuộc vẫn sụp đổ, sau đó bà ta kìm nén cảm xúc vấn đáp lương tâm Ninh Hương: “Ta và cha con chết, con cũng không trở về sao?”
Chết sao? Ninh Hương cười một tiếng: “Vậy thì đương nhiên phải trở về.”
Cô nói xong thì thay đổi ngữ điệu: “Trở về để mặc tang...cho hai người...”
Nghe cô nói lời này, mặt Hồ Tú Liên phút chốc đen lại – Đây không phải là trù bọn họ c.h.ế.t thì còn là gì nữa? Trong đáy lòng cô chỉ mong sao cho bọn họ c.h.ế.t đi! Thuận miệng nói ra lời như vậy, lương tâm thật là xấu xa!
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồ Tú Liên nín thở, bà thực sự hận c.h.ế.t cái thứ dầu muối không ăn trước mặt này.
Nếu không phải cô thi đậu đại học!
Ninh Hương nhìn thấy bà không nói chuyện, nhưng vẫn đứng đó không đi, bèn nói một câu: “Không có chuyện gì khác thì tôi không tiễn.”
Hồ Tú Liên hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không tranh cãi với Ninh Hương, cố gắng kìm nén cơn tức giận trong bụng.
Sau đó bà cũng không tiếp tục lấy lòng Ninh Hương nữa, giữ lại chút thể diện cho bản thân, cũng cho Ninh Hương giữ lại một chút hòa nhã, kiềm chế hết tất cả những cảm xúc và biểu hiện, tất cả đều giữ ở trong bụng, xách giỏ xoay người rời đi.
Vẻ mặt Ninh Hương vô cùng lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không cô đều không có chút cảm xúc gì. Nhìn thấy Hồ Tú Liên thức thời rời đi, cô cất bước đi đến bến tàu lên thuyền, mở cửa đi vào phòng, làm chút đồ ăn trước, sau đó chuyên tâm nghiên cứu bức tranh khu vườn.
Đây là lần đầu tiên cô bắt đầu làm từ bức tranh, vì vậy cần phải làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị, tìm hiểu kĩ lưỡng tất cả các chi tiết cần phải suy xét, chỉ có vậy lúc bắt đầu thêu mới có thể đảm bảo đạt được kết quả cao nhất.
Còn Hồ Tú Liên xách giỏ đi về nhà, bỏ chiếc giỏ nặng nề lên bàn, Ninh Kim Sinh chỉ nhìn thấy sắt mặt ngột ngạt của bà thì biết ngay bà lại chịu cảnh bế môn canh(1) nữa rồi, cả người lẫn đồ đạc đều bị Ninh Hương đuổi về.(1) Bế môn canh: không cho khách vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-190.html.]
***
Ninh Hương không biết Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có tiếp tục đến quấy rầy cô hay không, vì để tránh bị quấy rầy, bắt đầu từ ngày thứ hai, sáng sớm cô đã đi đến nhà Vương Lệ Trân đến tận tối khuya mới quay trở về.
Bây giờ đánh giá thành phần vẫn chưa được hủy bỏ, trên người Vương Lệ Trân vẫn còn bị dán mác thuộc dạng năm phần tử xấu, mặc dù về mặt thái độ tư tưởng của bà ấy không có vấn đề gì, bình thường tất cả các biểu hiện đều rất tốt, nhưng vẫn có không ít người xem thường bà ấy, bao gồm cả nhà họ Ninh.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cảm thấy bà ấy thật xui xẻo, có lẽ cũng không muốn bị người như bà ấy nhìn thấy trò cười nên trước đêm giao thừa đều không đến nhà bà ấy để tìm Ninh Hương. Đến giao thừa và tết xuân, vẫn mặt dày đến tìm, nhưng bị Ninh Hương xem nhẹ trở về.
Ninh Hương vẫn luôn rất điềm tĩnh, nếu tránh được thì tránh, tránh không được thì đối phó, tóm lại là binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn.
Mỗi lần người nhà họ Ninh bị Ninh Hương không chút lưu tình đuổi về, đều phải ôm cục tức vào bụng, lại không thể phát giận. Phỏng chừng trong bụng đầy bực bội và hối hận, ngay cả bầu không khí hân hoan năm mới bọn bọ cũng không cảm nhận được, tất cả đều tự chuốc bực vào thân.
Sau Tết, vào khoảng thời gian trước khi nhập học, bọn họ lại yên ổn trở lại, không đến nhà Vương Lệ Trân tìm Ninh Hương nữa, Ninh Hương cũng không làm chuyện gì khác, ngoài việc ăn và ngủ, toàn bộ thời gian còn lại cô đều dành cho việc thêu thùa.
Cô không những phải suy nghĩ kỹ bức tranh khu vườn đó, mà vẫn còn có hai bức tranh khác cần phải thêu.
Còn gần năm sáu ngày nữa là đến khai giảng, Ninh Hương càng phải tăng thêm thời gian làm việc để nhanh chóng thêu xong hai bức tranh đó. Trước hôm khai giảng tới trường học báo danh một ngày, cô giao hai bức tranh thêu cho trạm thêu để nhận tiền công, đồng thời cũng nhận nguyên liệu cho một bức tranh khá lớn, dự định sẽ đem tới trường học để làm.
Sau khi đến trạm thêu giao tác phẩm thêu xong, Ninh Hương còn đi chợ phiên mua rất nhiều đồ ăn mang về, bình thường cô không ăn cá, không ăn thịt nhưng đều mua hết về, sau khi trở về kiên nhẫn rửa, cắt, nấu, chiên, dọn một bàn đầy đủ các món ăn.
Lúc ngồi xuống bàn ăn cơm, cô gắp hết thức ăn cho Vương Lệ Trân, nói với Vương Lệ Trân: “Bà ơi, ngày mai sau khi cháu đi, nếu như bốn năm tháng không về, thì bà ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình đấy. Đợi đến nghỉ hè, cháu sẽ về thăm bà.”
Vương Lệ Trân thích ăn những món ăn mà Ninh Hương nấu, vừa ăn vừa hài lòng mà gật đầu: “Bà không sao, một mình sớm đã quen rồi, cháu đến trường yên tâm học hành đi, không được để bản thân bị đói. Nếu như có tâm sự muốn nói với bà, thì viết thư cho bà, đơn giản một chút thì bà có thể đọc hiểu được.”
Ninh Hương mỉm cười trả lời: “Vâng ạ, vậy cháu một tháng sẽ viết thư cho bà một lần.”