Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-06-01 23:12:43
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Kiến Đông không dám nói bản thân mình vẽ đẹp, trả lời: “Không thể vẽ chi tiết thêm được nữa, chỉ có thể như vậy thôi.”

Như vậy cũng đã đủ rồi, Ninh Hương vốn dĩ muốn xem anh sẽ vẽ như thế nào, chỉ muốn xem cảm giác tổng thể mà thôi. Cô không cần Lâm Kiến Đông phải vẽ chi tiết, kim và chỉ thêu của cô có thể làm những chuyện này.

Đã ổn, Ninh Hương đứng dậy trực tiếp cầm bức tranh cuộn tròn lại, nói với Lâm Kiến Đông: “Đợi lúc lấy được tiền công em sẽ chia thù lao cho anh.”

Lâm Kiến Đông đứng dậy khỏi bàn: “Không cần thù lao đâu, anh chỉ tiện tay vẽ ra thôi, tất cả cũng không mất nhiều thời gian, nhìn vô cùng thô ráp, còn em không biết phải mất bao nhiêu thời gian để thêu từng mũi kim đường chỉ, không cần chia tiền công cho anh đâu.”

Ninh Hương không tranh luận chuyện này với anh, cô cầm bức tranh đi ra ngoài: “Sợ không thể thêu xong trước khi nhập học, em phải cầm nó đến trường để tiếp tục thêu. Cũng không biết cuộc sống sinh viên đại học sẽ như thế nào nữa, em ngay cả tiểu học cũng chưa học xong, nghĩ thôi đã cảm thấy khá căng thẳng.”

Lúc linh hồn cô đi dạo chơi đúng là đã đến giảng đường đại học của thế hệ sau, chỉ có điều bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn không có cảm giác chân thực, dù sao thì cô chưa từng thực sự trải qua, tất cả các cảnh tượng giống như hư ảo trong mơ vậy.

Lâm Kiến Đông theo cô đi ra ngoài cửa nói: “Giống nhau cả thôi, ai cũng căng thẳng.”

Đây là lần đầu tiên thi đại học trong mười năm qua, có rất nhiều người đã rời khỏi ghế nhà trường từ lâu rồi, có thể nói là đầy đủ mọi lứa tuổi, mọi thành phần. Lại một lần nữa quay về cuộc sống đến trường học tập, trong lòng mỗi người chắc hẳn ai cũng rất hồi hộp và háo hức.

Ninh Hương mỉm cười, quay người lại để anh dừng bước: “Ngày báo danh em sẽ đợi anh ở bến sông.”

Lâm Kiến Đông gật gật đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Được.”

***Lúc Ninh Hương cầm bức tranh đến tìm Lâm Kiến Đông trời vẫn còn sáng, đợi đến khi cô cầm bức tranh đã được tô màu quay trở về phòng thì bên ngoài trời đã tối rồi. Đây là nơi cô lớn lên từ bé, mỗi người và ngóc ngách đều đã rất quen thuộc nên Ninh Hương chưa bao giờ sợ đi đường tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-189.html.]

Chỉ có điều khi đi hết đoạn đường tối, lúc sắp đến gần nhà thuyền thì lại nhìn thấy một người không muốn gặp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm qua Ninh Ba và Ninh Dương đến, cầm mấy miếng bánh ủ rượu do Hồ Tú Liên cẩn thận làm tới, bị cô công kích vài câu liền bỏ chạy. Mà hôm nay Hồ Tú Liên lại tự mình đến, còn xách giỏ trên tay, nhìn thấy cô quay về thì nhanh chóng cười chào hỏi: “Trở về rồi à.”

Hết lần này tới lần khác, Ninh Hương đã bị bọn họ tìm đến mức hoàn toàn điềm tĩnh, chỉ đứng cách đó không xa nhìn bà ấy, không nói chuyện.

Trên mặt Hồ Tú Liên nở nụ cười, đi vài bước về phía Ninh Hương, nhẹ nhàng nói: “A Hương, mẹ đến đưa cho con ít đồ ăn, con xem con cả ngày không bận học hành thì cũng bận thêu thùa, chắc cơm cũng ăn không tử tế, gần đây thấy con gầy đi nhiều rồi.”

Ninh Hương lùi về sau một bước, duy trì khoảng cách thích hợp với Hồ Tú Liên, sau đó nhìn bà ấy không chút cảm xúc nói: “Hồ Tú Liên, bà cảm thấy như thế này thú vị lắm hả? Các người cảm thấy như thế này thú vị lắm hả?”

Nụ cười trên mặt Hồ Tú Liên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố chấp dịu dàng nói: “Thế thì sao? Suy cho cùng vẫn là người cùng một nhà, chẳng lẽ cả đời này sẽ không liên lạc với nhau nữa hay sao? Những việc lúc trước mẹ và cha con quả thực không đúng, bây giờ cha mẹ cũng biết sai rồi, đêm nằm mơ đều hối hận. Có ai trong đời này mà không phạm phải sai lầm chứ, A Hương, con tha lỗi cho cha mẹ lần này đi.”

Ninh Hương nhìn bà ấy: “Nếu như con không đậu đại học, các người có cảm thấy bản thân mình sai hay không? Nếu như tôi vẫn là Ninh Hương không gả đi được lần thứ hai chỉ có thể làm mất mặt người nhà, các người có còn khiêm tốn như vậy không?”

Đầu năm nay vào lần Hồ Tú Liên đến tìm cô, lời lẽ nói ra vô cùng chính đáng, nói rõ là đến để tha thứ, bỏ qua cho cô, đưa cô trở về tiếp tục giữ lại huyết mạch. Lần này lại đến, thái độ và ngữ khí đã hoàn toàn không giống trước nữa.

Ninh Kim Sinh cũng thay đổi, thái độ của hai vợ chồng trong chuyện này vẫn ngầm nhất trí với nhau.

Hồ Tú Liên mặt dày nói: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ta và cha con đã muốn gọi con về nhà từ lâu. Con lẻ loi sống ở đây một mình, bình thường không có ai qua lại, chúng ta cũng đều rất đau lòng.”

Ninh Hương được bà đau lòng đến mức phải bật cười, sau đó cô thu lại nụ cười nói: “Đừng có đùa nữa, tôi không thể nào tha thứ cho bà, cả đời này cũng sẽ không hòa giải với các người, các người cũng đừng hòng mong tôi sẽ tốn thêm một đồng tiền nào cho cái nhà đó. Ninh A Hương tôi, đời này không có nhà.”

Loading...