Nhưng thời đại này, lấy nguyên liệu ở đâu để thêu thùa cũng đều như nhau cả, lúc này thứ gì cũng là của tập thể quốc gia. Châu Văn Khiết không quan tâm Ninh Hương lấy nguyên liệu ở đâu để thêu, bà ấy chỉ quan tâm Ninh Hương có thể làm ra được tác phẩm tốt hơn không mà thôi.
Khi trạm trưởng Trần nói xong, bà ấy nói với Ninh Hương: “Đến Tô Thành nhất định phải đến tìm cô đấy, có cơ hội cô sẽ giới thiệu thêm nhiều thầy thêu cho em quen, để bọ họ dạy cho em một số kỹ thuật mới. Phong cách thêu của mỗi một thầy thêu đều khác nhau, em sẽ học thêm được nhiều điều hơn.”
Ninh Hương nghe thấy có thể học được kỹ thuật từ nhiều thầy thêu, nhịp tim không khống chế được mà đập thình thịch. Khát vọng mong muốn học hỏi của bản thân khiến cô rất kích động, cảm giác lơ lửng không chân thật khiến cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Châu Văn Khiết nhìn thấy cô như vậy, mỉm cười nói: “Không phải là dỗ em cho vui đâu.”
Ninh Hương từ trong sự kích động phản ứng trở lại, vội vàng cúi đầu nói với Châu Văn Khiết: “Cảm ơn cô!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Châu Văn Khiết không muốn Ninh Hương cảm kích bà ấy, không hề lôi kéo mất thời gian của cô, chỉ nói: “Em làm thêm nhiều tác phẩm đẹp hơn nữa, chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với cô. Mau đi lấy nguyên liệu với trạm trưởng Trần đi, cứ can đảm lên mà làm nhé.”
Ninh Hương nhận được lời khích lệ lớn, lại trịnh trọng gật đầu: “Dạ!”
Bây giờ những điều cần nói cũng đã nói xong rồi, trạm trưởng Trần cũng không nán lại nữa, chào Châu Văn Khiết một tiếng rồi đưa Ninh Hương đang cầm bức tranh khu vườn đi làm bản thảo trước. Khi bản thảo được thực hiện thì đưa cho cô đủ số tiền cần dùng.
Lúc đưa tất cả các nguyên liệu đến tay của Ninh Hương, trạm trưởng Trần cười nói một câu: “Chờ đợi tác phẩm nguyên bản của cô A Hương!”
Ninh Hương gật đầu: “Nhất định sẽ tiếp tục giữ thể diện cho thợ thêu Mộc Hồ chúng ta!”
Trạm trưởng Trần không nhịn được mà cười phá lên, chỉ cảm thấy Ninh Hương càng ngày càng tỏa sáng, là loại ánh sáng tỏa từ bên trong ra bên ngoài.
Trước đây anh ta đã từng lo lắng về việc cô ly hôn, nhưng bây giờ xem ra ly hôn đối với cô đúng là một chuyện tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-188.html.]
***
Ninh Hương cầm nguyên liệu đi ra khỏi phường thêu, lại đi tới xã mua bán một chuyến. Cô lấy tất cả số tiền mình dành dụm được trong lúc cô cảm thấy không cần dành dụm nhất ra… mua một hộp bút chì màu ở xã mua bán.
Về đến nhà Ninh Hương không bắt tay vào thêu trên bản thảo ngay mà cầm bức tranh của Lâm Kiến Đông ra nhìn chăm chú, suy nghĩ một hồi lâu. Sau khi cân nhắc một lúc, cô vót nhọn hết những cây bút chì có màu sắc rực rỡ rồi thử vẽ thêm hai nét bút lên trên đó.
Nhưng nét vẽ của Ninh Hương thật sự không thuần thục cũng không có cảm giác, thế là cô chỉ vẽ thêm hai nét rồi dừng lại.
Cô cứ như vậy suy nghĩ về đường nét bức tranh gần nửa ngày, cũng không bắt đầu thêu, dù sao nửa ngày này cũng không vội. Sau đó đến chạng vạng tối khi đội sản xuất sắp tan làm, cô cầm bút chì màu và bản vẽ đi đến phòng chăn nuôi để tìm Lâm Kiến Đông.
Ninh Hương đặt tất cả bút chì màu và bức tranh trước mặt Lâm Kiến Đông, nói với anh: “Em đã hỏi ý kiến thầy thêu Châu Văn Khiết rồi, bà ấy rất ủng hộ em thêu bức tranh này của anh, trạm trưởng Trần cũng đưa nguyên liệu cho em đem về rồi, bất kỳ lúc nào đều có thể bắt đầu thêu. Nhưng trước khi bắt đầu thêu, em vẫn muốn nhìn xem anh tô màu như thế nào, dù sao thì đây cũng là tranh của anh.”
Lâm Kiến Đông không nghĩ tới mới chỉ có một ngày mà cô thật sự muốn bắt đầu thêu tranh anh vẽ. Anh vẫn cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, nhìn Ninh Hương nói: “Anh cũng chưa nghiêm túc học qua màu sắc, vẽ thì có thể vẽ, nhưng chưa chắc đã đẹp.”
Ninh Hương không có yêu cầu gì với anh, cô chỉ muốn nhìn xem, nếu như để anh tô, anh sẽ tô bức tranh này như thế nào, có cảm giác đại khái là được rồi, không cần phải chuyên nghiệp hay tỉ mỉ hơn nữa, vốn dĩ bản thảo của anh cũng không có chi tiết.
Cô sẽ dùng suy nghĩ của bản thân, ý kiến của Châu Văn Khiết và bức tranh của Lâm Kiến Đông cùng kết hợp với nhau biểu đạt ra, để cho bức tranh thêu này đạt được hiệu quả tốt nhất.
Vì vậy cô nói: “Anh dựa vào cảm giác rồi vẽ theo ý thích là được.”
Lâm Kiến Đông quả thật cũng không phải người chuyên nghiệp, tự gây áp lực cho mình cũng vô dụng, thế là anh cầm bút chì màu lên, dựa theo ký ức hình ảnh khu vườn còn lưu lại trong đầu, thêm một chút ý tưởng, sau đó đặt bút xuống vẽ, từng chút từng chút tô ra sắc màu.
Ninh Hương ở bên cạnh yên lặng nhìn anh vẽ, nhìn một lúc trong lòng cô bắt đầu xuất hiện một chút cảm giác kỳ lạ. Cảm giác chung về bức tranh màu do Lâm Kiến Đông tô lên rất giống với những gì cô đã tưởng tượng, chỉ có điều anh vẽ ra hơi thô.
Sau khi anh dùng bút chì màu tô xong bức tranh thô ráp kia, Ninh Hương nhìn bức tranh cười một lúc, sau đó nói với anh: “Có vẻ như so với hiểu biết của em về bức tranh này cũng không có quá nhiều chênh lệch, những gì mà em tưởng tượng khá giống với anh vẽ.”