Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-06-01 23:12:39
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng Ninh Hương lại đồng ý đi thử trên con đường này, chấp nhận dành thời gian và suy nghĩ nghiên cứu sâu hơn. Theo quan điểm của Châu Văn Khiết, đó là đang đóng góp cho nghệ thuật thêu, bà ấy tất nhiên phải ủng hộ hành động này rồi.

Ninh Hương nhìn thấy Châu Văn Khiết không chút do dự mà chấp nhận ý tưởng của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô bèn cầm lấy bức tranh để nhờ Châu Văn Khiết chỉ dẫn sâu hơn, từng phương diện từ phối màu chuyển tiếp đều hỏi ý kiến và suy nghĩ của bà ấy.

Đương nhiên Châu Văn Khiết cũng chỉ đưa ra ý kiến, bà ấy nói xong mỉm cười với Ninh Hương: “Mạnh dạn làm đi, em cần phải tin tưởng vào kỹ thuật và ý tưởng của mình. Những tác phẩm em làm trong một năm qua mọi người đã nhìn thấy cả rồi, có rất nhiều người yêu thích tác phẩm thêu của em đấy.”

Đây không phải là một lời nói dối để khích lệ, trạm trưởng Trần cũng biết, năm nay Ninh Hương đang tập trung vào việc thêu các tác phẩm nghệ thuật cao cấp, những sản phẩm được thêu ra cho dù là kỹ thuật hay độ thẩm mỹ đều không thể chê vào đâu được. Bây giờ ở Tô Thành, Ninh Hương đã có một độ nổi tiếng nhất định, không ít người biết đến nghệ danh thêu của cô.

Đây không phải là chuyện đáng kiêu ngạo, Ninh Hương vẫn luôn rất khiêm tốn: “Vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học và nghiên cứu sâu hơn, sau này đợi đến khi em tới Tô Thành, có thể em sẽ thường xuyên đến tìm cô để thảo luận và xin lời khuyên, tới lúc đó cô không được chê em phiền phức đâu nhé.”

Châu Văn Khiết thích nhất là tính cách này của cô, trên con đường tìm tòi học hỏi luôn không bao giờ thỏa mãn, lúc nào cũng giữ lòng nhiệt huyết với nghề thêu, sẽ không vì học được một vài kĩ thuật thêu cao siêu, đạt được một chút thành tích mà đắc ý tự mãn.

Nhưng điều khiến bà ấy càng thêm chú ý đó là nửa câu sau của Ninh Hương, không biết vì sao cô lại muốn đi Tô Thành, vì thế tò mò hỏi Ninh Hương: “Em sắp tới Tô Thành? Có người giúp em tìm được công việc trong thành phố sao?”

Ninh Hương cười lắc lắc đầu, không hề che giấu, nói thẳng: “Em thi đỗ vào trường đại học Đông Vu, khai giảng vào tháng ba.”

Nghe được lời này, Châu Văn Khiết và trạm trưởng Trần cùng trợn to mắt, cả hai không thốt nên lời, đậu đại học rồi? Hai người bọn họ đều sửng sốt nhìn Ninh Hương một lúc, sau đó vẫn là trạm trưởng Trần lên tiếng trước: “Cô thi đỗ trường đại học Đông Vu rồi?”

Ninh Hương gật gật đầu: “Vừa mới nhận được giấy báo nhập học.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-187.html.]

Khi phản ứng lại được, ánh mắt của Châu Văn Khiết lập tức cong lên hiện ra ý cười, vội kéo tay Ninh Hương siết chặt trong bàn tay mình, vui mừng nói: “Con bé này, em đây giỏi quá rồi đấy, thêu thùa tốt như vậy, lại còn đậu đại học, tương lai tươi sáng lắm đây.”

Ninh Hương cong mày cười: “Em vẫn hy vọng có thể làm thêm được nhiều tác phẩm tốt hơn nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trạm trưởng Trần “ai ôi” một tiếng: “Thì ra cô đã là người ăn cơm nhà nước, là nhân tài của quốc gia rồi. Đậu đại học còn không sợ khổ sợ mệt vẫn tiếp tục làm thêu thùa, còn muốn tốn công sức nghiên cứu thế này, bây giờ rốt cuộc tôi cũng biết cô thích thêu thùa đến nhường nào rồi đấy. Dựa vào điều này, sau này cô muốn nguyên liệu gì tôi đều cung cấp cho cô vô điều kiện, làm hỏng cũng không cần cô phải chịu bất cứ tổn thất nào cả.

Nói xong lại nghĩ đến điều gì đó, anh ta vội vàng đổi giọng nói tiếp: “Đúng rồi, A Hương cô đi học đại học ở Tô Thành, không được quên trạm thêu nhỏ ở Mộc Hồ chúng ta đâu nhé. Cô bây giờ là thợ thêu có tiếng nhất ở Mộc Hồ chúng ta rồi, không chạy được đâu.”

Ninh Hương mỉm cười, trực tiếp nói: “Tôi sẽ không chạy đâu, cho dù đi Tô Thành, sau này tôi vẫn sẽ lấy nguyên liệu ở chỗ chúng ta để thêu, tác phẩm thêu được làm ra sẽ giao cho anh, để anh từ Mộc Hồ chúng ta đưa ra bên ngoài.”

Phường thêu Mộc Hồ đối với cô mà nói là sự tồn tại cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cô. Sau khi nghỉ học cô mang nguyên liệu từ đây về nhà để thêu, học được kỹ thuật cũng dựa vào việc thêu thùa mà kiếm được rất nhiều tiền, sau khi ly hôn cô càng dựa vào nơi này để sinh sống.

Trạm trưởng Trần vẫn luôn thích tay nghề và tính cách của cô, bình thường cũng chăm sóc cô. Có công việc tốt hơn một chút đầu tiên sẽ nghĩ đến cô, có thầy thêu xuống để đào tạo, anh ta cũng sẽ tranh thủ cơ hội để cô được đi theo thầy thêu học tập.

Cô là thợ thêu do Mộc Hồ đào tạo nên, không thể bỏ chạy sau khi tay nghề đã thành thạo.

Nghe thấy cô nói như vậy, trạm trưởng Trần cười vui vẻ: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Mộc Hồ của bọn họ có nhiều thợ thêu đến vậy, quanh năm làm sản phẩm thêu thùa nhưng hiếm khi có được một người nổi tiếng như Ninh Hương ở Tô Thành, Ninh Hương bây giờ có thể xem như là bộ mặt của thêu thùa Mộc Hồ, anh ta không nỡ để người khác lấy đi.

Loading...