Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-06-01 23:12:36
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nãy khi ở chỗ của Lâm Kiến Đông, Ninh Hương đã đột nhiên nghĩ tới, liệu cô có khả năng làm ra những tác phẩm thêu hoàn toàn nguyên bản không? Không cần sử dụng bức tranh của những danh hoạ nổi tiếng, cũng không cần phải dùng những bức ảnh đã trải qua nghiệm chứng thẩm mỹ của vô số người.

Không cần phải thêu những thứ người khác đã sáng tạo ra, mà được thêu những thứ trong tâm trí của mình.

Bản thân Ninh Hương không biết về hội hoạ, nhưng Lâm Kiến Đông khiến cho cô xuất hiện suy nghĩ muốn hợp tác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô lấy bức tranh khu vườn anh vẽ ra thử trước một lần, nếu sau khi làm thử cảm thấy thật sự có khả năng thực hiện được, vậy thì sau này có thể cùng hợp tác với Lâm Kiến Đông. Ban đầu sẽ cân nhắc tới một số đề tài và nội dung để anh vẽ ra trước, còn cô sẽ thêu để tạo ra các chi tiết tinh tế hơn.

Ninh Hương cảm thấy, đối với nghệ thuật, hình thức thể hiện và kỹ thuật tất nhiên là rất quan trọng, nhưng nội dung mới thật sự quan trọng nhất. Toàn bộ kỹ thuật và thiết bị cuối cùng đều vì phục vụ cho nội dung.

Vương Lệ Trân biết cô có nhiều ý tưởng, không phải người có một chút tiến bộ hay thành tựu nhỏ thì sẽ dừng lại. Ninh Hương một mực nghiên cứu và cố gắng, cô muốn có được một trình độ thêu cao, trở thành một thợ thêu chân chính.

Vậy nên bà chưa bao giờ cho rằng Ninh Hương sẽ bỏ cuộc giữa chừng, chỉ nói với cô: “A Hương nhất định sẽ làm được.”

***

Ninh Hương không cảm thấy mình nhất định sẽ làm được, nhưng cho dù có lãng phí thời gian và sức lực thì cô nhất định vẫn phải thử. Những chuyện như vậy phải thử qua mới biết rốt cuộc bản thân có thể làm được hay không, và có thể làm được đến mức độ nào.

Vì thế ngày hôm sau Ninh Hương bèn mang bức tranh của Lâm Kiến Đông đi tới trạm thêu.

Cô nói ý tưởng của mình cho trạm trưởng Trần nghe, hy vọng anh ta sẽ cung cấp nguyên liệu cho mình. Ninh Hương muốn làm ra một sản phẩm mà từ tranh vẽ tới bản thảo và thêu thùa, từ đầu tới cuối mỗi một bước đều hoàn toàn mới và là tác phẩm duy nhất.

Trạm trưởng Trần hơi do dự, dù sao bức tranh Ninh Hương cầm miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là một nửa thành phẩm, hơn nữa còn không phải là bức tranh đáng tin cậy mà bọn họ lựa chọn ra, hoàn toàn không thể nghĩ ra được sau khi thêu xong sẽ đem lại hiệu quả như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-186.html.]

Thêu thứ này, đồng nghĩa với việc phải gánh chịu tổn thất và nguy hiểm khá lớn.

Trạm thêu cung cấp nguyên liệu cho thợ thêu làm sản phẩm đều là vì lợi nhuận nên phát ra cũng không hề có nghi vấn gì về nguyên liệu, thợ thêu chỉ cần làm tốt theo yêu cầu và mang sản phẩm thêu được đưa tới đúng hạn là được, sau đó thông qua Tô Thành hướng về các nơi để tiêu thụ.

Ninh Hương thấy trạm trưởng Trần còn do dự, bèn nói: “Nếu như tạo thành tổn thất, tôi sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Trạm trưởng Trần biết tính tình và sự yêu thích của Ninh Hương đối với thêu thùa, anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Đúng lúc hôm nay thầy thêu Châu Văn Khiết tới đây, cô ngồi đây chờ một lúc, đợi bà ấy hết bận thì qua hỏi bà ấy một câu.”

Biết được bậc thầy thêu Châu Văn Khiết đang ở đây, không những có thể hỏi bà ấy xem cô có khả năng thêu bức tranh này hay không, mà còn có thể nhờ bà ấy chỉ dạy, vì vậy Ninh Hương bèn đợi trong văn phòng của trạm trưởng Trần một lát. Chờ đến khi Châu Văn Khiết xong việc, cô và Trạm trưởng Trần cùng đi qua bên phòng thêu tìm bà ấy.

Bởi vì nhiệm vụ huấn luyện mà Châu Văn Khiết thường đi tới Mộc Hồ, trùng hợp nhìn thấy Ninh Hương ở trạm thêu, cả gương mặt bà ấy đều chứa ý cười rạng rỡ, sau đó chào hỏi Ninh Hương bằng giọng điệu dịu dàng thể hiện rõ sự yêu mến: “A Hương, em đến đây để lấy nguyên liệu hả?”

Lần nào Ninh Hương cũng dùng giọng điệu kính trọng trưởng bối mỉm cười trả lời: “Vâng ạ.”

Lần này gặp mặt cũng trò chuyện vài câu như vậy, Ninh Hương bèn nói vẫn còn một chuyện khác nữa muốn thỉnh cầu bà ấy, sau đó mở bức tranh khu vườn của Lâm Kiến Đông ra cho bà ấy xem, và nói hết những ý tưởng của cô cho bà ấy nghe.

Châu Văn Khiết vừa chăm chú nghe Ninh Hương nói, vừa gật đầu tán thành, sau khi Ninh Hương nói xong hết tất cả những ý tưởng của mình, bà ấy không chút do dự trực tiếp trả lời: “Được chứ, đương nhiên là được rồi.”

Chuyện này vất vả nhưng chưa chắc đã đạt được kết quả tốt. Bình thường các thợ thêu đều làm việc để kiếm tiền, mà chuyện này đòi hỏi tốn nhiều công sức và thời gian nhưng lại không được đền đáp rõ ràng nên hầu hết mọi người đều không muốn thử.

Thử xong cũng chưa chắc đã thành công, vậy thì lãng phí thời gian công sức và nguyên liệu, cũng đồng nghĩa với việc lãng phí tiền bạc. Cho dù làm thử thành công, làm ra được một bản thêu thật tốt, nhưng cũng không khác gì lấy bản thảo từ trạm thêu.

Dẫu sao chuyện này vừa tốn cả thời gian lẫn công sức, lại không có một chút đền đáp nào rõ ràng.

Loading...