Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-06-01 23:12:32
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi về đến nhà, chúng tùy tiện ném cái giỏ không lên bàn.

Hồ Tú Liên nhìn thấy bánh trong giỏ không còn nữa, đôi mắt liền sáng rỡ hõi: “Chị cả con nhận rồi sao?”

Ninh Ba trả lời một cách bình thản: “Chị ấy nói chị ấy không xứng đáng ăn nên tụi con tự chia nhau ra ăn rồi.”

Hồ Tú Liên nghe xong câu này khóe môi bỗng trở nên cứng đờ, m.á.u nóng bỗng chốc đổ dồn lên não, suýt chút đã trợn mắt nằm ngất ngay tại chỗ rồi.

Khó khăn lắm mới đứng vững lại, bà cắn răng nén giận nhìn Ninh Ba Ninh Dương nói: “Đám quỷ nhỏ, chúng mày làm mẹ tức c.h.ế.t rồi!”

Ninh Ba Ninh Dương mặc kệ bà có tức c.h.ế.t bay không, dù sao trên đường về nhà chúng cũng đã ăn no rồi, quay lưng liền bỏ đi ra ngoài chơi, trước khi đi còn không quên ném cho Hồ Tú Liên một câu: “Nếu như tụi con là quỷ nhỏ thì mẹ chính là đồ quỷ già đấy..”

Đám nhãi ranh này!

Hồ Tú Liên lại nổi cơn giận lên, một lần nữa trợn mắt trắng bệch tức giận đến mức suýt ngất đi.

Ninh Hương ở chỗ của Vương Lệ Trân làm công việc thêu thùa đến buổi trưa, khi nhìn thấy mặt trời đã lên cao, thời gian cũng không còn sớm nữa, cô mới ôm một đống tư liệu ôn tập đến phòng nhân giống của đội sản xuất.

Khi đến đó, Lâm Kiến Đông vừa quay về phòng nghỉ ngơi uống ngụm nước.

Nhìn thấy Ninh Hương đến, anh nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài cười nói: “Đến tìm anh sao?”

Ninh Hương gật gật đầu và đưa đống tài liệu ôn tập vào tay anh, sau đó cũng cười nói: “Sau này không cần dùng đến nữa nên em đã sắp xếp mang đưa lại cho anh này, sau này có thể người khác sẽ cần đến, anh lại mượn cho người khác vậy.”

Lâm Kiến Đông gật đầu đón lấy đống tài liệu, anh nghĩ ngợi gì đó rồi lại nói: “Em đợi một chút, ở chỗ của anh cũng còn một ít tài liệu ôn tập của em, để anh tìm ra rồi đưa cho em mang về, mua một đồng một cuốn đấy, bộ tài liệu này phải giữ thật kỹ đấy.”

Đúng là Ninh Hương không có ý định bỏ những tài liệu này nên cô đứng đó chờ đợi, đợi được một lúc lại nghe Lâm Kiến Đông đứng trong nhà bảo cô: “Đừng khách sáo nữa, vào trong đây ngồi nghỉ ngơi một chút, anh rót cho em ly nước để trên bàn rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-184.html.]

Ninh Hương cũng không khách sáo nữa, cô bước vào nhà ngồi xuống.

Phòng nhân giống và nơi cô ở trước kia không có gì khác biệt, vẫn là bộ dạng đó, có rất nhiều dụng cụ làm nông, nếu phải nói có chỗ nào thay đổi rõ rệt nhất thì chính là sách tư liệu đã trở nên rất nhiều, đủ để lấp đầy cả một góc.

Lâm Kiến Đông chính là đang cúi xuống kiếm sách ngay góc đó, Ninh Hương vừa uống ngụm nước vừa nhìn, sau đó ánh mắt của cô bị thu hút bởi một bức tranh ngay phía trên cây cầm của chiếc xe kéo, ngồi đó xem một lúc, cô lại đứng dậy trực tiếp đi về phía trước.

Lẽ ra cô còn tưởng đây là bức tranh được vẽ trên một tờ giấy trắng, bước lên trước mới phát hiện đây là một tấm lịch cũ của năm ngoái, chính diện là hình ảnh một tiểu hồng binh đeo khăn quàng đỏ đầu cột hoa hồng, mặt trái là hình ảnh khu vườn được vẽ bằng bút chì.

Cái khu vườn này không phải một tấm ảnh ngoại cảnh bình thường mà dùng một phương thức rất kỳ lạ dung hòa mấy khu ngoại cảnh lại với nhau, trông vừa đẹp vừa đặc sắc, trong sự trừu tượng có sự cụ thể, mang theo tâm tư rất kỳ diệu.

Khi Lâm Kiến Đông đang sắp xếp đống sách, vừa quay qua đã nhìn thấy Ninh Hương đang ngắm nhìn tranh của anh, anh cảm thấy rất ngại ngùng, cầm lấy sách đi đến trước mặt Ninh Hương nói: “Khi đó anh và em đi dạo ở Chuyết Chính Viên, khi trở về ham vui nên vẽ đấy.”

Ninh Hương nghe xong liền quay đầu hỏi anh: “Anh vẽ sao?”

Lâm Kiến Đông gật gật đầu, vẫn là câu nói đấy: “Anh ham vui nên vẽ đấy.”

Ninh Hương lại quay đầu qua nhìn bức tranh hồi lâu, ngập ngừng một lúc lại mở miệng nói: “Anh hãy tô màu vào đi, có lẽ sẽ đẹp hơn đấy.”

Người nhà nghèo đến bút chì cũng dùng tiết kiệm thì làm gì mà dùng nổi những thứ như bút màu chứ, Lâm Kiến Đông chưa bao giờ học vẽ, đều do bản thân sự mày mò các thứ luyện được chút tay nghề, sau đó mỗi khi ngứa tay thì vẽ vời thôi.

Lúc nhỏ cũng chỉ là vẽ vời linh tinh thôi, bây giờ khi nhìn thấy những thứ đẹp, trong đầu cũng sẽ có một chút suy nghĩ của riêng mình, vì vậy sẽ vẽ bức tranh được kết hợp một ít từ những thứ con mắt nhìn thấy và trong đầu tưởng tượng ra.

Lớn như thế rồi, đây là lần đầu tiên có người thưởng thức tranh của anh từ trong đáy lòng như thế, anh cảm thấy vừa vui mừng vừa có chút ngượng ngùng, vì vậy đã nói: “Đợi lên đại học, lúc rảnh rỗi anh sẽ học thêm những thứ như bảng màu sắc.”

Thật ra trước đó anh cũng có học qua, bởi vì anh đã cho Ninh Hương mượn rất nhiều sách liên quan đến thể loại nghệ thuật, trước khi mượn cho Ninh Hương hoặc là sau khi Ninh Hương xem xong trả lại thì lúc rảnh rỗi anh cũng sẽ lật ra xem một chút.

Chẳng qua ở đây không có nguyên liệu và công cụ nên chỉ có thể xem mà thôi.

Loading...