Sau khi nhận giấy thông báo, những thứ đè nặng trong lòng Ninh Hương đã toàn bộ buông bỏ, hoàn toàn không còn lo lắng và buồn rầu gì nữa, thời gian còn lại chính là phải thu dọn sắp xếp, tới ngày đem đầy đủ tài liệu hành lý đi học thôi.
Buổi tối quay trở về ngôi nhà thuyền của mình từ chỗ nhà Vương Lệ Trân, Ninh Hương cẩn thận đem cất giấy thông báo, lại thu dọn cẩn thận những sách vở và tư liệu trước đó dùng để ôn tập.
Ngoại trừ mấy cuốn ‘trọn bộ tự học số hóa' là cô tự bỏ tiền ra mua thì những tư liệu ôn tập còn lại đều là của Lâm Kiến Đông, dù sao cô cũng không có bạn học để mượn tư liệu, cô định ngày mai có thời gian sẽ mang trả lại cho anh.
Mặc dù bây giờ họ đã thi lên đại học rồi nên không cần nữa nhưng những người khác phía dưới vẫn cần phải ôn tập, vì vậy những tư liệu ôn tập quý giá này vẫn không thể bỏ, cho dù người khác không cần đến thì mang cất giữ sau khi rảnh rỗi mang ra xem lại cũng là một ký ức đáng nhớ.
Cô thu dọn tư liệu ôn tập xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ liền ngồi xuống cái bàn bên cạnh cửa sổ, toàn thân cảm thấy thư giãn và vô cùng thoải mái. Dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu, Ninh Hương lại cầm khung thêu và kim thêu lên và bắt đầu công việc thêu thùa với tâm trạng rất tốt.
Làm đến khi đôi mắt và cái cổ mỏi mệt rồi, cô đặt khung thêu xuống, thổi tắt đèn dầu liền leo lên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng cạp cạp của đàn vịt bơi dưới hồ, rửa mặt xong xuôi liền mở cửa sổ ra bình thản đi nấu cơm, vẫn tiếp tục trải qua những tháng ngày chỉ có một thân một mình, vừa yên tĩnh vừa thoải mái.
Thế nhưng sự yên tĩnh và thoải mái này chỉ kéo dài đến lúc cơm sáng vừa được nấu xong, trong lúc cô chuẩn bị bới cơm ăn thì đột nhiên nghe thấy phía bờ bên ngoài thuyền có người gọi vài tiếng: “Chị cả.”
Mới đầu cô cũng không để ý, sau khi nghe rõ đó là tiếng của ai thì cô bỗng trở nên ngơ ngác, đồng thời dừng lại động tác trên tay, sau đó chưa kịp đợi cô làm thêm động tác gì thì đã có người nhảy lên thuyền của cô.
Ninh Ba Ninh Dương trực tiếp đạp lên sàn gỗ và đi đến cửa thuyền nói: “Chị cả, mẹ bảo tụi em mang cho chị bánh nhân rượu, mới sáng sớm bà đã dậy để làm, nhân đậu nhuyễn đấy, bây giờ vẫn còn nóng hổi.”
Ninh Hương tiếp tục ăn chén cơm của mình và lên tiếng nói với Ninh Lan Ninh Dương: “Không cần đâu, tụi em mang về đi, nếu muốn ăn thì chị sẽ tự làm, em không cần tụi em mang đồ cho chị, mang cái gì chị cũng không lấy đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-183.html.]
Ninh Dương đứng ở cửa nói: “Nhưng mẹ đã nói rồi, nhất định phải bảo chị nhận lấy, bà cố tình làm cho chị đấy.”
Ninh Ba bổ sung: “Trong nhà chỉ còn lại một chút bột mì thôi, toàn bộ đều làm bánh nhân rượu đấy.”
Ở chỗ của họ khi vào đông sẽ trồng lúa mì hay cải dầu gì đó nhưng lúa mì không trồng nhiều lắm, vì vậy mỗi năm khi chia lương thực, lúa mì chia cho cc1 nhà đều rất ít, lương thực chủ đạo thường ngày trên cơ bản đều là gạo.
Ninh Hương nghe thấy những lời này cũng không hề động lòng mà trực tiếp ngồi xuống trực tiếp ăn cơm, miệng liên tục nói: “Những thứ quý giá như thế này chị không xứng để ăn đâu, tụi em hãy mang về tự mình ăn đi, tụi em mới là cục vàng của nhà họ Ninh.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù tuổi tác của Ninh Ba Ninh Dương không lớn lắm nhưng cũng nghe thấy lời có xương trong lời nói này, vả lại bây giờ họ cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã mười hai tuổi rồi, lời thật hay giả cũng nghe ra chứ.
Bất kể người ở độ tuổi nào cũng không thích bị người ta từ chối làm bẽ mặt, đặc biệt khi bản thân có lòng tốt mang đồ tốt đến tặng, họ lại đang trong độ tuổi nổi loạn nên biểu cảm trên khuôn mặt bỗng chốc tối sầm lại ngay.
Mẹ ruột của họ sáng sớm đã thức dậy, lấy hết toàn bộ bột mì trong nhà cực khổ làm bánh nhân rượu, hai người họ đích thân mang qua đây, cô không lấy không ăn cũng thôi đi, còn nói những lời đ.â.m chọt châm biếm người khác là có ý gì chứ?
Từ nhỏ tới lớn Ninh Ba Ninh Dương cũng chưa từng chịu uất ức gì cả, đặc biệt là chịu đựng tính khí của người chị cả này, phải biết rằng người chị cả này của chúng trước khi ly hôn luôn đối xử rất tốt với chúng, dỗ dành chúng còn không kịp nữa là.
Chúng đứng trên tấm ván gỗ im lặng hồi lâu, chúng quay qua nhìn nhau, sau đó liền mím môi trực tiếp quay lưng rời khỏi thuyền.
Ninh Hương cũng mặc kệ chúng, cô chỉ bình thản ngồi đó ăn cơm, sau khi ăn cơm xong liền ôm một đống tài liệu ôn tập bước xuống thuyền và đi về phía Vương Lệ Trân, tới đó thả sách xuống vẫn tiếp tục làm công việc thêu thùa, sống một cuộc sống không có gì khác biệt so với trước kia.
Ninh Ba Ninh Dương xách cái giỏ trẻ quay về nhà, trong lòng chúng có chút không vui lắm, sau đó cứ thế lấy mấy miếng bánh nhân rượu trong cái giỏ trẻ ra chia nhau ăn trong tâm trạng khó chịu kia, tất cả bánh đều nằm trong bụng cả rồi.