Ninh Kim Sinh vẫn không vừa mắt với Vương Lệ Trân lắm, cũng không nhìn bà ấy, lại bận rộn nói: “A Hương, cha ở đây nhận lỗi với con có được không? Người một nhà có ân oán gì không thể giải quyết được chứ, con rộng lượng tha thứ cho cha mẹ có được không? Sau này bất kể có gặp phải chuyện gì thì cha nhất định cũng sẽ đứng ở phía con, bất kể người khác nói cái gì cha cũng sẽ bảo vệ cho con, còn hai đứa em trai của con nữa.”
Ninh Hương chịu không nổi bật cười thành tiếng và khẽ nhếch môi, nhưng mà dưới đáy mắt lại không có chút ý vui mừng nào cả, cô cũng không muốn ở nơi này, dưới không khí này lại bày trò không vui với Ninh Kim Sinh nên cười dịu dàng nói: “Con đã từng cho hai người cơ hội rồi, khi đó quyết định ly hôn với Giang Kiến Hải, đầu tiên con quay trở về nhà mẹ đẻ với ảo tưởng hai người sẽ làm chỗ dựa cho con nhưng kết quả lại không có.”
Ninh Kim Sinh lắp ba lắp bắp giải thích: “A Hương, con phải hiểu cho nỗi khổ của người làm cha làm mẹ này chứ, khi đó cha mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi, cha mẹ có thể có suy nghĩ gì chứ, khi đó chỉ cảm thấy ly hôn sẽ hủy hoại cả cuộc đời này của con!”
Ninh Hương không muốn nói nhảm với ông nữa, thật ra câu chuyện như thế nào trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ, không cần thiết lại diễn vở kịch này ngay lúc này, có nhiều chuyện cô cũng đã nói rất nhiều lần rồi, không phải họ không hiểu, là cố ý giả vờ không hiểu thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ làm sao ông biết mình đã làm sai chứ, biết chủ động đến xin lỗi, làm sao mà biết được thứ cô muốn nhất chính là sự ủng hộ và bảo vệ vô điều kiện và tình yêu vô điều kiện của người làm cha làm mẹ chứ.
Họ chưa bao giờ biết thứ cô cần là cái gì, chỉ cảm thấy cô không xứng đáng đạt được thôi.
Bây giờ cô thi lên đại học nở mày nở mặt nên đột nhiên xứng đáng rồi.
Nhưng mà cô đã hoàn toàn không cần không muốn cần cũng không bao giờ cần nữa.
Ninh Hương cũng không nói nhiều lời với ông nữa, cô kéo tay Vương Lệ Trân vòng quay người ông bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-181.html.]
Ninh Kim Sinh kinh ngạc đứng yên tại chỗ, lại khó coi ngượng ngùng vô cùng, ông tối sầm mặt lại, cảm giác như sắp uất nghẹn đến c.h.ế.t mất.
Trong sân có nhiều người như thế, tất nhiên cũng có người nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa Ninh Kim Sinh và Ninh Hương, thấy ông bị Ninh Hương làm ngơ cũng không ai bước lên nói gì cả, một mình Ninh Kim Sinh đứng yên tại chỗ thẫn thờ một lúc, hít một hơi thật sâu tối sầm mặt lại và quay trở về công trường.
Lúc nãy ông đúng thật là không nhịn được, lẽ ra chỉ muốn đến xem náo nhiệt thôi nhưng khi nhìn thấy Ninh Hương bước lên lãnh giấy thông báo trúng tuyển, nói chuyện hết sức tự nhiên trong khi ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô, còn người cha ruột như ông chỉ có thể đứng làm khán giả, sự hối hận trong đáy lòng từng chút từng chút một rỉ ra ngoài, lấp đầy cả trái tim.
Đây là con gái của ông đấy, là sự vinh quang và vinh dự ông xứng đáng được hưởng!
Đặc biệt khi thấy Ninh Hương nhìn về phía Lâm Kiến Đông, còn Lâm Kiến Đông đang bị người nhà vây quanh lấy, ông liền hít một hơi thật sâu nở nụ cười đến tìm Ninh Hương, chẳng qua ông nghĩ có lẽ cô đang rất ngưỡng mộ Lâm Kiến Đông, cô cũng muốn có người nhà để chia sẻ niềm vui này.
Nhưng mà có ai ngờ con nha đầu này vẫn không có chút mềm lòng nguôi giận, không hề nể mặt ông chút nào.
Lúc nãy Hồ Tú Liên không có đi theo, khi nhìn thấy ông quay trở về với khuôn mặt bực bội, bà không cần đoán cũng biết chắc chắn ông đã bị cự tuyệt rồi, hào hứng đi lên nhưng nhận về gáo nước lạnh và quay trở về với một bụng tức giận.
Trước kia khi Ninh Hương còn chưa nở mày nở mặt, Hồ Tú Liên đến tìm cô thì cô đã không đồng ý về nhà, còn buông lời oán trách, bây giờ cô đã trở thành sinh viên đại học cao quý được mọi người trong thôn khen ngợi thì lại càng không chịu dễ dàng hòa giải với người nhà.
Tính cách con nha đầu này trước kia dễ dãi và mềm mỏng bao nhiêu thì bây giờ lại cứng đầu và cố chấp bấy nhiêu, đặc biệt là rất thù dai, trở mặt với người nhà hơn hai năm rồi mà khi nhìn thấy người nhà cũng giống như thấy kẻ thù vậy, không cho người nhà bất kỳ thiện cảm nào, đến lời nói cũng rất khó nghe.
Bây giờ Ninh Hương thi lên đại học rồi, Hồ Tú Liên cũng không dám tức giận nữa, cũng không còn mắng cô là đồ vô lương tâm là đồ nhỏ mọn nữa mà chỉ nhỏ nhẹ nói: “Khi xưa có ai ngờ sẽ có ngày hôm nay cơ chứ, nó ly hôn với Giang Kiến Hải chính là đang sỉ nhục cái nhà này, chúng ta không được phép tức giận sao? Bởi vì chuyện ly hôn của nó mà chúng ta phải chịu đựng biết bao nhiêu ánh mắt kỳ thị của mọi người, hơn nửa năm tôi cũng không mấy khi ra ngoài tìm người ta nói chuyện.”