Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-06-01 23:12:17
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Kim Sinh nhịn cơn tức trong lòng, nhìn Ninh Lan, lại nhìn Hứa Diệu Sơn, rõ ràng vẫn còn tâm trạng khó chấp nhận nổi sự thật này. Ninh Hương không học hết lớp 2 thi đỗ, Ninh Lan tốt nghiệp cấp ba lại trượt, không thể nào!

Chắc chắn là nhầm lẫn rồi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Diệu Sơn thấy ông như vậy, tiếp tục nói: “10 năm trước đây sách mà nhà trường dạy là sách giả, các người cũng không phải là không biết tình cảnh lúc đó. Lần này có thể thi đỗ đại học không không liên quan gì đến học vấn, đều là dựa vào nền móng của bản thân có dày hay không, bình thường có chăm chỉ ôn tập không, nếu như chỉ dựa vào hơn một tháng ôn tập này thì không đỗ được đâu. Lúc tôi lên huyện họp, cũng nghe thấy có người trình độ tiểu học vẫn thi đỗ, chuyện này không lạ chút nào. Kỳ thi tuyển sinh đại học nước ta năm nay không phải tuyển người có học vấn cao, cũng không phải mấy thứ linh tinh khác, mà là người thật sự có tri thức có văn hoá, việc này tôi bắt buộc phải làm tốt.”

Thấy Hứa Diệu Sơn nói có lý lại hào sảng, Ninh Kim Sinh Hồ Tú Liên và Ninh Lan không nói được lời nào, sắc mặt cả ba cũng tái mét.

Nhìn sắc mặt của bọn họ, lại nhớ đến chuyện gia đình họ, Hứa Diệu Sơn cũng không nói nhiều về chuyện nhà người khác, chỉ nói: “Năm xưa A Hương muốn ly hôn với Giang Kiến Hải, tôi cũng không tán thành, cảm thấy cô ấy làm loạn không chịu trách nhiệm. Hơn nữa sau khi ly hôn, cuộc sống của phụ nữ sẽ khó khăn hơn đàn ông. Nhưng bây giờ chúng ta cũng thấy đấy, A Hương là một cô gái rất có suy nghĩ riêng, cũng không chịu thua kém. Cô ấy cũng không hề để ý người khác nhìn mình bằng con mắt gì, người khác càng coi thường, cô ấy càng cố gắng.”

“Hai bác là bậc cha mẹ, hai bác nghĩ cô ấy tại sao lại đỗ đại học? Hai năm nay, ở đại đội không hé nửa lời, âm thầm học hành, không phải là chờ đến ngày hôm nay sao? Người khác đều nói cô ấy không có văn hoá, thấy cô ấy ly hôn rồi thì xem thường, miệt thị. Cô ấy cặm cụi thêu thùa kiếm tiền, cố gắng đọc sách học tập, còn đi tận Tô Thành mua sách về đọc, đây không phải do may mắn vừa đúng lúc kỳ thi đại học phục hồi sao?”

Những lời này đều là do sau khi Ninh Hương thi xong, Hứa Diệu Sơn vừa kinh ngạc vừa suy nghĩ được thông suốt mà nói ra.

Mà Hứa Diệu Sơn nói xong những lời này, Ninh Kim Sinh hoàn toàn không nói được gì cả, Hồ Tú Kiên lại càng im lặng. Ninh Lan đứng ở đằng sau cúi đầu cắn chặt môi, khoé mắt ươn ướt đỏ lên, hít nhẹ mũi.

Thấy Ninh Kim Sinh không nói gì nữa, Hứa Diệu Sơn lại nhìn Ninh Lan, trực tiếp hỏi thẳng cô ta: “A Lan, lần này trước mặt mọi người, em tự nói xem, dựa vào trình độ của em, dựa vào thành tích của em, có đỗ đại học được không? Anh trước giờ làm việc đều công bằng văn minh, tuyệt đối không thiên vị bất cứ ai. Ở đại đội chúng ta, ai có thành tích tốt hơn thì người đó xứng đáng đỗ đại học.”

Ninh Lan cắn chặt môi, đừng nói đến nói chuyện, đến cả nhìn cũng không dám nhìn Hứa Diệu Sơn, khuôn mặt và vành tai đều đỏ ửng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-178.html.]

Ở trong những người đứng hóng hớt phía sau không biết là ai nói thêm một câu: “Cũng đúng, A Hương thông minh từ nhỏ, lúc đi học thành tích rất tốt, tiếc là điều kiện gia đình không tốt, không học tiếp được. Sau đấy làm nghề thêu cũng rất giỏi, tuổi còn nhỏ mà kiếm tiền không kém bất kỳ thợ thêu nào, lớn lên kiếm tiền cũng nhiều hơn, em gái em trai trong nhà cũng chăm sóc rất tốt, khắp thôn trên xóm dưới có ai là không khen nó đâu?”

Vừa dứt câu, tất cả mọi người đều nhớ lại, trước khi Ninh Hương ly hôn, cô là người con gái mà đi đến đâu cũng được khen hết lời. Hai năm trước vì ly hôn mà bị người khác coi thường, người ai cũng không nhắc đến điểm tốt của cô nữa.

Bây giờ hai năm qua đi nhìn lại, hoá ra cô gái này chưa từng kém đi, cô vẫn yên yên ổn ổn chưa từng sa đọa.

Hứa Diệu Sơn lại nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, mở miệng hỏi một câu: “Thế nào rồi? Còn có thắc mắc gì nữa không?”

Ninh Kim Sinh như có thứ gì nghẹn trong họng, nửa ngày trời mới nói được vài chữ:

“Không có, làm phiền bí thư Hứa rồi.”

Nếu đã không có rồi, Hứa Diệu Sơn cũng phải rời đi, anh ta đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi cửa, những người khác cũng lùi lại, Ninh Kim Sinh Hồ Tú Liên và Ninh Lan cũng theo chân người khác quay về.

Hứa Diệu Sơn khoá cửa phòng làm việc, tâm trạng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, sắc mặt và ánh mắt sáng lên, nói: “Chiều nay ở đại đội phát giấy thông báo cho Kiến Đông và Ninh Hương, mọi người rảnh rỗi thì cứ đến nhé! Hôm nay náo nhiệt như vậy, không vui bằng chuyện xem các nhà đánh nhau cãi nhau sao? Bọn họ còn là lứa sinh viên đại học đầu tiên của đại đội chúng ta, đem vinh quang về cho đại đội chúng ta, ở huyện cũng đã tuyên dương rồi. “

Đông người bầu không khí càng dễ điều khiển, mọi người ai cũng đều bị lời của Hứa Diệu Sơn làm cho hưng phấn, đồng thanh đáp: “Được!”

Hứa Diệu Sơn vẫn mỉm cười, “Bây giờ cứ giải tán trước đã, bảo mua pháo mà vẫn chưa mua đây này, tôi phải đi đến công xã mua pháo đã!”

Loading...