Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-06-01 23:12:15
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời trong loa vừa dứt, trạm thêu trong chốc lát ồn ào lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Hương, rầm rầm hỏi: “A Hương, người được nói đến là cô à?”

“Hai người, một người là Lâm Kiến Đông, một người là cô, phải không?”

“Ôi trời ạ, cô thi đỗ thật à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sinh viên đại học, tương lai không bình thường đâu.”

“Sau này là sinh viên ưu tú rồi, ăn cơm nhà nước lo chuyện nhà dân rồi.”

“Chúng tôi phục cô quá, khéo tay lại thông minh, làm gì chúng thành công!”

……

Những thợ thêu này rì rầm nói chuyện, khi nhìn Ninh Hương chỉ cảm thấy cả người cô như có ánh hào quang. Cô và Lâm Kiến Đông đều là người của đại đội Điềm Thuỷ, lứa sinh viên đại học đầu tiên.

Đây là sinh viên đại học, không phải là học sinh tiểu học học sinh trung học, tốt nghiệp xong là người tài của quốc gia rồi!

Giấy thông báo đã gửi xuống thì như đinh đã đóng cột, Ninh Hương cũng sớm đã vui trong lòng, lại nghe mọi người khen ngợi, khoé môi lại càng không hạ xuống được, thậm chí còn có cảm giác lâng lâng.

Hơn nữa lúc này trừ trạm thêu, ở mọi ngóc ngách của cả cái đại đội Điềm Thủy đều sôi sục lên. Trừ những người ngưỡng mộ hóng hớt ra, những người nhà họ Lâm cũng vui đến điên lên rồi.

Cậu tư Lâm Kiến Bình đang ở bên ngoài, nghe thấy thông báo lập tức vội vàng chạy về nhà nói với cha mẹ: “Cha! Mẹ! Tổ tiên nhà ta được nở mày nở mặt rồi! Anh ba thi đỗ đại học rồi! Anh ba thi đỗ đại học rồi!”

Cả cái loa to như thế, có ai mà không nghe thấy chứ. Ông Lâm và bà Lâm là Trần Xuân Hoa đều cười không khép được miệng, sau đó trong nhà đến rất nhiều người, toàn bộ đều là hàng xóm láng giềng đến chúc mừng.

Mà trái ngược với bầu không khí náo nhiệt này là nhà họ Ninh.

Bởi vì vừa ăn xong bữa trưa không được bao lâu, vẫn chưa đến thời gian làm công buổi chiều, thế nên tất cả mọi người vẫn còn ở nhà chưa ra ngoài, hoặc là chuẩn bị ngủ trưa, hoặc là ngồi với nhau tám chuyện, đến giờ thì cùng nhau đi làm.

Ninh Ba Ninh Dương buồn ngủ quá chạy đi chơi, Hồ Tú Liên và Ninh Lan gấp chiếc áo len cũ, Ninh Kim sinh nằm trên giường vừa mới chợp mắt một lát đã nghe thấy từ loa truyền ra cái tin tức khiến cả đại đội sôi sục này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-177.html.]

Mà không khoảnh khắc nghe xong, sắc mặt Hồ Tú Liên và Ninh Lan đơ lại. Nhất là khi nghe thấy tên Ninh Hương, Hồ Tú Liên thậm chí còn đưa tay lên ngoáy ngoáy tai.

Ai cơ? Ai đỗ cơ?

Ninh A Hương? Cái đứa mà còn chưa học hết lớp hai ấy á?

Sau khi kết thúc thông báo, Ninh Lan và Hồ Tú Liên sững người không nói gì, Ninh Kim Sinh đi dép bước vội từ trong phòng ra, mở miệng nói: “Tôi có nghe nhầm không? Lâm Kiến Đông và Ninh Hương?”

Hồ Tú Liên chớp chớp mắt, sau đó mới bắt đầu phản ứng được, “Có phải là… nói sai không?” Chuyện vô lý như vậy sao có thể xảy ra chứ?

Ninh Kim Sinh vẫn chưa kịp nói thêm gì, hàng xóm láng giềng đã đến nhà rồi, bước vào nhà họ Ninh, ngạc nhiên nói: “Ban nãy bí thư Hứa thông báo tin tức anh chị đã nghe thấy chưa? A Hương đỗ đại học rồi! Lại còn là đại học Đông Vu!”

Khóe miệng Hồ Tú Liên không tự giác mà giật hai cái, nói:” Các người… không nghe nhầm chứ?”

Người nọ đáp:” Chắc chắn không nghe nhầm, đại đội chúng ta thi đỗ hai người, một người là Lâm Kiến Đông một người là Ninh Hương, bí thư Hứa lúc ấy còn đọc rất rõ rất chậm, làm sao nghe nhầm được?”

Hồ Tú Liên vẫn chau mày nghi ngờ: “Thế liệu có phải bí thư Hứa đọc sai không?

A Hương chưa học hết lớp hai, còn chưa nhận hết mặt chữ, làm sao có thể đỗ đại học? Nếu như nhà chúng tôi có người đỗ đại học thì cũng phải là A Lan chứ.”

Người ta nghe xong lời bà nói, nghĩ nghĩ một hồi thấy cũng có lý, thế là vội vàng kiến nghị: “Hay là chúng ta đi hỏi thử, có khi là nhầm thật. Đây cũng không phải chuyện nhỏ, nếu sai thật còn làm lỡ cả tương lai của A Lan.”

Nghe vậy, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng lập tức đưa Ninh Lan đến đại đội. Tìm đến phòng làm việc của Hứa Diệu Sơn, đúng lúc Hứa Diệu Sơn chuẩn bị về nhà, bọn họ chặn Hứa Diệu Sơn lại hỏi: “Bí thư Hứa, cậu không nhầm chứ?”

Hứa Diệu Sơn không hiểu, nhìn ba người Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Lan, đằng sau còn có vài người đến hóng hớt, Hứa Diệu Sơn hỏi: “Nhầm gì cơ?”

Ninh Kim Sinh đáp: “Sinh viên đại học ấy, cậu thông báo nói Ninh Hương thi đỗ đại học, không thể nào. A Hương còn chưa học hết lớp 2, làm sao có thể thi đỗ đại học? Ninh Lan nhà chúng tôi cũng thi, có phải là nhầm lẫn ở đâu rồi, các người ghi nhầm tên chị em chúng nó rồi?”

Nghe xong những lời này, Hứa Diệu Sơn cười, nhìn Ninh Kim Sinh hỏi ngược lại: “Chuyện lớn như thế, bác nói xem tôi có làm sai được không? Ninh Hương hay Ninh Lan thì tôi đều quen biết, ai thi tốt ai không thi tốt, tôi đây cũng biết rõ.”

Ninh Kim Sinh vẫn kiên trì nói: “A Hương ngay cả lớp 2 còn chưa học hết, sao mà thi đỗ đại học được?”

Hứa Diệu Sơn kiên nhẫn nói: “Không có chuyện sai thành tích sai tên đâu, kể cả tên giống hệt nhau thì số báo danh vẫn khác nhau. Điểm trung bình cộng của Ninh Lan còn chưa đạt thì sao mà thi đỗ được? Cả đại đội chúng ta chỉ có Lâm Kiến Đông và Ninh Hương là đạt điểm cao nhất.”

Loading...