Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-06-01 23:11:58
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tới nơi thi, tìm đúng chỗ ngồi trong phòng thi của mình ngồi xuống, rất nhiều người bắt đầu hà hơi xoa tay, không biết là bởi vì căng thẳng hay là do thời tiết lạnh. Hà hơi đến khi trong loa tuyên đọc nội quy nơi thi thì trong lòng lại không khống chế được mà đập loạn.

Ninh Hương ngồi ở hàng phía sau nơi thi, nghe giọng nữ không cảm xúc trong loa, tim cũng đập vô cùng nhanh. Tuy nói hiện tại cô đối với trình độ văn hoá của mình có lòng tin nhất định, nhưng rốt cuộc cô cũng chưa từng chân chính đi thi cho nên rất căng thẳng.

Vào mấy ngày gần ngày thi, Lâm Kiến Đông nghĩ cách tìm cho cô rất nhiều bộ đề thi, còn mượn đồng hồ đeo tay của bạn về, canh thời gian giúp cô mô phỏng theo hiện trường buổi thi vài lần, nếu không hiện tại cô hẳn là càng thêm căng thẳng.

Hai tay nắm vào nhau xoa xoa, ngón tay và mu bàn tay đều bị xoa đỏ. Chờ đến khi giọng giữ trong loa đọc xong nội dung liên quan đến quy định nơi thi, sau đó là giám thị mở đề và phát đề thi, đến giờ thi thì bắt đầu làm bài.

Lúc Ninh Hương mở bút máy ra viết tên lên thẻ dự thi còn rất căng thẳng, nhưng lúc bắt đầu làm bài và từ khi chậm rãi tiến vào trạng thái làm bài, cô dồn toàn lực chú ý vào đề bài nên cũng dần

dần quên đi sự căng thẳng.

Mà khi cô đang tập trung chú ý cao độ mà vùi đầu vào làm bài thi, ở nơi thi có không ít thí sinh đang nhíu mày thở dài, có người lẩm bẩm đọc đề thi thành tiếng, giống như nhỏ giọng đọc ra mới xem như là đọc.

Giám thị đi qua nhắc nhở vài lần thì mới nhịn lại không đọc nữa, sau đó căng thẳng đầu đầy mồ hôi.

Kỳ thi này năm nay tổng cộng thi hai ngày, ngày 11 và 12. Ngày 12 thi xong môn cuối cùng ra khỏi nơi thi, những người quen biết nhau thì tụ lại hỏi nhau thi thế nào, người được hỏi phần lớn đều lắc đầu.

Ninh Hương hỏi Tiểu Yến và Thải Phượng thi thế nào, hai người họ cũng lắc đầu, cả hai đều là biểu cảm một lời khó nói hết.

Hỏi đến Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Đông ngược lại không ủ rũ như vậy, chỉ nói: “Phát huy như bình thường.”

Nói xong anh nhìn Ninh Hương hỏi: “Còn em?”

Ninh Hương mượn lời anh, cũng đáp lại một câu: “Phát huy như bình thường.”

Lúc cô thi không căng thẳng quá mức mà đầu óc trống rỗng, tất cả câu hỏi đều nghiêm túc trả lời, cũng đều kiểm tra lại cẩn thận, không nhiều câu hỏi khó đến mức hoàn toàn không biết làm, tóm lại chính là dốc toàn lực.

Hỏi lẫn nhau nhiều hơn nữa cũng không hỏi ra được gì, đây là kỳ thi đầu tiên sau từng ấy năm, không hề có kinh nghiệm gì để bàn, chỉ có thể thi xong về nhà chờ kết quả. Kết quả gì cũng có khả năng, ai cũng không thể cam đoan cho mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-170.html.]

Hai ngày thi này, Ninh Hương tập trung chú ý cao độ, cũng có thể nói là tinh thần căng thẳng cao độ, hiện tại vất vả thi xong, thần kinh cả người hoàn toàn thả lỏng, liền cảm thấy rất mệt, chỉ muốn về nhà nằm nghỉ ngơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cô trở về đại đội Điềm Thủy cũng không lập tức về nhà thuyền ngay mà là đi đến nhà Vương Lệ Trân. Cô và Vương Lệ Trân cùng nấu cơm, nói hết chuyện lớn chuyện nhỏ mà cô trải qua trong hơn một tháng và hai ngày thi này cho Vương Lệ Trân nghe.

Vương Lệ Trân vừa nghe vừa cười, nghe xong hỏi Ninh Hương: “Có tự tin mình sẽ thi đậu hay không?”

Ninh Hương nén âm thanh, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cháu cảm thấy là có.”

Vương Lệ Trân nghe xong càng cười: “Nói lớn tiếng cũng có sao đâu.”

Ninh Hương cũng vui vẻ: “Vậy nếu cháu thi không đậu thì càng mất mặt mà.”

Vương Lệ Trân cũng cảm thấy sẽ có chuyện như vậy, lại nói: “Vậy thì chờ có kết quả lại nói.”

Ninh Hương gật đầu với bà ấy: “Ừm.”

Hai người cứ như vậy vừa nấu cơm vừa nói chuyện phiếm, làm cơm xong bày ra, lại ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Cầm đũa ăn hai ngụm cơm, Ninh Hương nói với Vương Lệ Trân: “Bà, thói đời đang thay đổi, đồng chí D Tiểu Bình hiện đang chủ trương làm khoa học kỹ thuật, làm giáo dục, nói muốn đưa chúng ta đến những ngày tháng sống sung túc, chưa tới hai năm nữa, cái mũ trên đầu bà cũng sẽ được gỡ xuống.”

Vương Lệ Trân đương nhiên có thể cảm giác được, thói đời đang thay đổi, chỉ lấy chuyện khôi phục kỳ thi đại học mà nói, chính là một sự thay đổi vô cùng lớn. Nhưng cái mũ kia đội trên đầu mười mấy năm rồi, bà ấy thật không dám hy vọng xa vời có một ngày có thể gỡ xuống.

Nhưng dù không dám hy vọng xa vời, bà ấy vẫn nhịn không được mà muốn, nếu thực sự có một ngày có thể gỡ mũ xuống, người đàn ông tử quỷ kia không biết có quay về hay không. Sở dĩ bà ấy sống cô đơn lâu như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là muốn biết người đàn ông tử quỷ kia của bà rốt cuộc có còn sống hay không.

Nhưng mà lời này bà ấy sẽ không nói với Ninh Hương, từng ấy năm tới nay, bà ấy cơ bản đến nhắc cũng không nhắc đến người đàn ông tử quỷ kia. Ngoài miệng không thể nói, chỉ đặt ở trong lòng tự mình âm thầm mang tưởng niệm và lý do để sống tiếp mà thôi.

Bà ấy không đề cập với Ninh Hương chuyện người đàn ông của bà ấy, cũng không tiếp tục chủ đề gỡ hay không gỡ nón xuống, chợt nhớ tới một chuyện khác, bà ấy nhìn về phía Ninh Hương trực tiếp đổi chủ đề: “A Hương, cháu biết chưa, Lý Quế Mai c.h.ế.t rồi.”

Nghe thấy câu này, Ninh Hương đang cầm đũa bỗng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lệ Trân.

Loading...