Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Lan, Ninh Hương lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài thi của mình.
Ninh Lan cũng không phải tới tìm cô, đứng ở cửa phường thêu chỉ nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Anh ba Lâm, em có thể mượn anh một ít tài liệu ôn tập không? Xem xong em liền đem đến trả anh.”
Lâm Kiến Đông hiện tại gặp lại Ninh Lan cũng không còn cảm giác anh trai yêu quý em gái nhỏ cùng thôn như trước kia nữa. Trên mặt không có ý cười hiền hoà gì, nhưng cũng không keo kiệt, chỉ mở miệng hỏi: “Em muốn môn nào?”
Ninh Lan đứng ở ngoài cửa nói: “Mỗi môn đều cần, chỗ anh bây giờ đều có sao?”
Lâm Kiến Đông quả thật hiện tại tài liệu ôn tập các môn đều có, anh vào tháng tám chín đã bắt đầu đi tìm tài liệu, sau đó buổi tối đều đốt đèn thức đêm chép tài liệu. Toàn bộ tài liệu ôn tập mượn từ bạn học đều chép lại một bản, tự mình xem xong liền đưa cho Ninh Hương.
Nghe Ninh Lan nói xong, anh xoay tìm kiếm trong đống tài liệu của mình, tìm thấy tài liệu ôn ngữ văn, lịch sử và sự kiện chính trị rồi chỉnh đốn lại một chút, chuẩn bị đứng dậy đưa cho Ninh Lan.
Nhưng Ninh Lan đã tiến vào, vì thế anh quay người lại, bước chưa được mấy bước đã đưa đến trước mặt Ninh Lan, lại nói với cô ta: “Tạm thời chỉ có ngữ văn, lịch sử và chính trị thôi, em xem xong thì đem trả lại, anh lại đổi môn khác cho em, Tiểu Yến và Thải Phượng ôn tập xong sách giáo khoa còn cần xem mấy môn này.”
Ninh Lan nhận tài liệu, ánh mắt thoáng nhìn, lại nhìn thấy một chồng sách toán học bày trên bàn, là đại số và hình học mặt phẳng gì đó, vì thế cô ta nhìn về phía Lâm Kiến Đông, lại hỏi anh thêm một câu: “Mấy tài liệu toán học đó cũng có thể cho em mượn xem không?”
Nói ra thì toán học là trọng điểm và là môn chính để ôn thi đại học, cũng là môn nỗ lực lấy điểm nhất khi ôn tập, môn học có hiệu quả rõ ràng nhất. Chỉ cần ôn nhuần nhuyễn toán học, có thể nói thi đại học gần như thành công một nửa.
Mà Lâm Kiến Đông còn chưa lên tiếng, Ninh Hương liền trực tiếp đưa tay đặt lên mấy quyển sách toán kia, dịch chuyển đến trước mặt mình, cũng không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng nói: “Đây là sách tôi bỏ tiền ra mua, tôi còn chưa đọc xong.”
Ninh Lan nào có nhìn không ra nghe không hiểu, cô chính là có ý kiến với cô ta, không muốn cho cô ta đọc chứ gì. Cô ta rũ mi nhìn Ninh Hương chằm chằm, hai hốc mắt trở nên đỏ, gắt gao cắn khoé môi, không lên tiếng nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-168.html.]
Một lát sau cô ta thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng khịt khịt mũi, nói với Lâm Kiến Đông một tiếng “cảm ơn” rồi rời đi.
Sau đó trên đường đi về nhà, cô ta lẩm bẩm cả một đường: “Lớp hai cũng chưa học xong, cô có thể xem hiểu đại số được bao nhiêu? Xem cũng uổng công…”
“Học người ta tham gia thi đại học gì chứ, thi cũng uổng công…”
“Còn bỏ tiền mua sách, mua cũng uổng công…”
Sau khi Ninh Lan đi, Lâm Kiến Đông ngồi xuống thu hồi tâm tư, tĩnh tâm cùng Ninh Hương làm bài thi như cũ. Phớt lờ việc xen ngang giữa chừng này, Ninh Hương cũng không phân tâm mà nghĩ đến chuyện khác, tập trung tinh thần làm xong bài ngữ văn, sau đó cùng Lâm Kiến Đông trao đổi đánh giá lẫn nhau.
Tìm ra chỗ làm sai, giải quyết vấn đề một cách đơn giản, hai người lại trao đổi thảo luận một hồi, tìm ra nguyên nhân làm sai.
Cả đêm làm một tờ bài thi lại trao đổi một lần, thời gian cũng không còn sớm lắm. Tiểu Yến và Thải Phượng ở bên cạnh đọc sách đến mức ngáp dài, lúc gần đến giờ rời đi, Lâm Kiến Đông cười nói với Tiểu Yến và Thải Phượng: “Lúc này mới mấy giờ chứ, đã chịu đựng không nổi rồi?”
Thải Phượng ngáp xong cố gắng chớp chớp mắt: “Ngày thường ngủ rất sớm, đột nhiên thức đêm nên không quen.”
Thời buổi này không có hoạt động giải trí gì, không có TV không có di động, niềm vui duy nhất là hàng xóm láng giềng tụ lại nói chuyện phiếm sau bữa cơm. Nhưng nói chuyện phiếm cũng không nói tới nửa đêm, cho nên thời gian mọi người đi ngủ đều tương đối sớm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đương nhiên bọn họ cũng không thức quá khuya, ôn tập đến chín mười giờ liền tan, nhà ai nấy về. Mỗi đêm Ninh Hương vào giờ này trở lại nhà thuyền, nếu cảm thấy chưa buồn ngủ thì sẽ ngồi đọc sách một lát, hoặc là xem lại câu hỏi làm sai.
Đêm nay cô làm cả một tờ đề thi nên có chút mệt, sau khi trở về cũng không tiếp tục thức đêm đọc sách nữa. Rửa mặt một phen, khóa cửa sổ kỹ rồi lên giường nằm xuống, hít một hơi sâu, thả lỏng thần kinh cả người nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Trước khi đi vào giấc ngủ, trong não lung tung nhớ lại chút chuyện, tự nhiên nhớ tới Ninh Lan chạy đến phường thêu mượn tài liệu ôn tập lúc tối. Cô không cho Ninh Lan mượn sách, ngược lại không phải sợ Ninh Lan sẽ thi đậu đại học hay gì, chỉ là không muốn cô ta đụng vào đồ của mình.