Ninh Hương, Tiểu Yến và Thải Phượng rất ngượng ngùng, nhưng thấy Hồng Đào là thật sự muốn để bọn họ ôn tập cho tốt, cuối cùng ba người đành lôi kéo mấy người thợ thêu và Hồng Đào nói cảm ơn, nói chị ấy là người chị cả thân thiết.
Hồng Đào chỉ cười nói: “Đăng ký thì phải ôn tập cho tốt, nói không chừng may mắn thi đậu đó.”
Thải Phượng cười rộ lên: “Đúng vậy, em cũng nghĩ vậy.”
Chờ Hồng Đào các chị đều đi rồi, Ninh Hương, Tiểu Yến và Thải Phượng đều nói về nhà ăn cơm trước. Ăn xong đem đèn dầu đến đây, các cô muốn cùng nhau làm việc vào ban đêm, nắm bắt hết mọi lúc có thể.
Ninh Hương rời phường thêu trở về nhà thuyền trước, lại đi một chuyến đến phòng nhân giống của đội hai. Cô là do Tiểu Yến và Thải Phượng nhờ nên đến hỏi Lâm Kiến Đông mỗi ngày sau khi tan làm có muốn đến phường thêu ôn tập cùng các cô hay không.
Lâm Kiến Đông nghe Ninh Hương nói xong, cười một cái liền đáp ứng: “Được, đợi lát nữa anh liền đến.”
Lời này đơn giản hai câu liền nói xong, Ninh Hương về nhà thuyền làm cơm tối ăn, làm xong thì cầm đèn dầu chạy đến phường thêu, vừa lúc Tiểu Yến và Thải Phượng cũng đến đây, ba người đi vào phường thêu rồi thắp đèn, ngồi xuống tiếp tục cùng đọc sách.
Lật sang trang tiếp theo, Thải Phượng nhớ tới gì đó, hỏi Ninh Hương: “Anh ba Lâm không đến sao?”
Ninh Hương cũng nhớ tới việc này, sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Kiến Đông ôm một chồng lớn tài liệu ôn tập đi đến. Trong tiếng chào hỏi của Tiểu Yến và Thải Phượng, anh mặt đầy ý cười mà ngồi xuống bên cạnh bàn.
Ngồi xuống, câu đầu tiên hỏi chính là: “Hai em ôn tập đến đâu rồi?”
Ninh Hương thì anh không cần hỏi, mấy năm nay cô cơ hồ đều đang học tập, anh cũng thật sự không nghĩ tới, Ninh Hương đột nhiên cố gắng tự học, cũng tốn nhiều tiền mua sách như vậy, kết quả vậy mà toàn bộ lại gặp phải kỳ thi đại học.
Nếu không phải Ninh Hương, chính anh hiện tại cũng sẽ không ung dung như vậy. Vì giúp Ninh Hương học tập, anh ôn tập chỉnh lý toàn bộ kiến thức cấp ba trước một lần, còn đánh dấu các loại giải thích và cách dùng cho Ninh Hương, đồng thời hướng dẫn cô những câu khó.
Sau đó Ninh Hương lại mua bộ 《 Bộ sách tự học Toán Lý Hoá 》, anh cơ hồ toàn bộ đều ôn xong rồi, tuy rằng còn có không ít chỗ cần trao đổi học tập nhưng tiến độ ôn tập của anh, có thể nói cơ bản không ai có thể so sánh.
Thời gian hơn một tháng tiếp theo, anh chỉ cần lại lần nữa ôn tập toàn bộ kiến thức một cách có hệ thống, đọc thuộc các bài khoá và các sự kiện chính trị nên học thuộc, lại tập trung giải quyết một ít câu hỏi khó thì cơ bản không có vấn đề gì quá lớn.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-167.html.]
Đương nhiên, tiến độ của Ninh Hương không giống với anh.
Mà Tiểu Yến và Thải Phượng bị anh hỏi đến tiến độ, chỉ ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, nói với anh: “Hôm qua mới tuyên bố thông báo, tối hôm qua chúng em về nhà tìm ra mấy quyển sách, hôm nay mới vừa bắt đầu đọc…”
Lâm Kiến Đông không gây áp lực cho các cô, chỉ nói: “Vậy trước tiên ôn tập kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa một lần, chờ các em ôn xong, anh lại đưa sách cấp ba cho các em. Hôm nay người tìm sách nhiều, sách của anh đều bị mượn rồi.”
Bởi vì trải qua những năm đọc sách vô dụng cho nên đa số mọi người sẽ không giữ lại sách giáo khoa, không phải lúc đi học xé để gấp máy bay gấp thuyền hoặc gấp thành túi giấy thì chính là đem đi bán phế liệu.
Vừa khôi phục thi đại học như này, rất nhiều người ở khắp nơi đi tìm sách giáo khoa.
Tiểu Yến và Thải Phượng cũng chỉ chắp vá lung tung, gom được vài cuốn sách cấp hai. Các cô gật đầu với Lâm Kiến Đông, liền tiếp tục ôn tập mấy quyển sách mình hiện có trong tay.
Mà Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đã không cần ôn sách giáo khoa, hai người cùng nhau trao đổi thảo luận kiến thức và vài câu hỏi khó nhằn trong 《 Bộ sách tự học Toán Lý Hoá 》, giải quyết hết toàn bộ vấn đề khó hiểu được đánh dấu.
Trao đổi toán lý hóa một hồi, cũng lấy ra tài liệu của các môn khác rồi ôn tập kĩ càng.
Ôn tập đến chín mười giờ tối, lúc mà mỗi người phải về nhà, Lâm Kiến Đông nói với Ninh Hương: “Ngày mai anh đến chỗ bạn học lấy hai bộ đề thi về, chúng ta cùng nhau làm thử xem, cậu ấy nói đó là bộ đề cậu mà cậu ấy không dễ gì làm được, anh liền nhờ cậu ấy in giúp một bộ.”
Ninh Hương nghe xong cười, gật đầu với anh: “Được.”
Vì thế ngày hôm sau Lâm Kiến Đông ăn xong cơm tối lại đến phường thêu, nhiều mang theo hai bộ bài thi đến. Chính anh giữ một bộ, một bộ thì đưa cho Ninh Hương, sau đó ngồi xuống điều chỉnh hơi thở và tâm tình cho tốt, yên ổn mà trải nghiệm cảm giác thi cử.
Lâm Kiến Đông và Ninh Hương làm bài thi, Tiểu Yến và Thải Phượng tiếp tục đọc sách giáo khoa.
Sau đó Ninh Hương mới đặt đề thi lên bàn, làm được vài câu ngữ văn thì chợt nghe thấy bên ngoài phường thêu truyền đến tiếng gõ cửa. Cô và Lâm Kiến Đông, Tiểu Yến, Thải Phượng cùng nhau ngẩng đầu nhìn, thấy là Ninh Lan.