Ninh Lan dĩ nhiên cũng cảm thấy rất khôi hài, không biết vì sao Ninh Hương lại đi đăng ký. Cô không đăng ký sẽ không ai xem cô và thi đại học có quan hệ gì, cô vừa tự mình đi đăng ký như vậy liền thành đưa chuyện cười đến cho người ta nói.
Lớp 2 tiểu học còn chưa học xong lại tham gia thi, muốn đậu được đại học? Có khả năng sao?
Cô làm việc thêu quả thật là không tồi, nhưng thi đại học không phải là thi thêu.
Cô cho rằng bát sắt dễ lấy như vậy sao?
Thật là, sau khi cô và Giang Kiến Hải ầm ĩ ly hôn, lại ở ở chung với loại phần tử xấu như Vương Lệ Trân thì cảm giác đầu óc vẫn luôn không bình thường, luôn làm một số chuyện kỳ kỳ quái quái khiến người khác không hiểu nổi.
Hoả lực của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên bị Ninh Hương hấp dẫn rồi, cũng không nói gì thêm với Ninh Lan.
Ăn cơm xong, hai vợ chồng mỗi người ra cửa đi dạo, đều là có mục đích mà tìm người cùng nhau tán gẫu xấu, thuận tiện thám thính tình huống cụ thể của lần khôi phục thi đại học này. Thám thính một đêm trở về, hai vợ chồng ở trên giường lại trao đổi một phen.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Kim Sinh nói: “A Lan nói không dối, đúng là như nó nói. Nếu thi đậu, không cần đóng học phí, mỗi tháng đều có một ít trợ cấp sinh hoạt. Chờ sau khi tốt nghiệp, nhà nước ắt phân công, chuyện công việc căn bản không cần lo.”
Hồ Tú Liên đi ra ngoài hỏi thăm một vòng cũng không hỏi thăm rõ ràng, hiện tại nghe Ninh Kim Sinh nói xong, bà khiếp sợ đến nỗi hơi mở to mắt, nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Thật có chuyện tốt như vậy sao? Sao đột nhiên đi học lại hữu dụng vậy?”
Ninh Kim Sinh nói: “Trung Quốc mười năm nay bị bè lũ bốn tên làm tổn hại đến không nhẹ, đồng chí nọ nói, so với nước ngoài, khoa học kỹ thuật và giáo dục của chúng ta lạc hậu hơn hai mươi năm. Quốc gia muốn phát triển mạnh khoa học kỹ thuật thì cần lượng lớn nhân tài. Cho nên hướng gió này biến đổi, phần tử trí thức lại có giá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-165.html.]
Hồ Tú Liên nghe xong gật gật đầu, đối với chính sách quốc gia không có gì nhiều để nói, bà cũng không có hứng thú, chỉ nghiêm túc hỏi Ninh Kim Sinh: “A Lan làm sao bây giờ? Vậy chúng ta có để nó thi không?”
Ninh Kim Sinh không hề do dự nói: “Đi học không cần tiền, tiết kiệm tiền cơm còn có thể gửi tiền về nhà, sao lại không cho nó thi? Còn có hơn một tháng thì thi rồi, để nó ở nhà ôn tập một tháng cũng không làm chậm trễ việc gì. Trong thôn rất nhiều học sinh cấp hai đều đăng ký, A Lan đường đường tốt nghiệp cấp ba thì sao lại không thi? Nếu có thể thi đậu, nhà họ Ninh chúng ta ở đại đội có thể hoàn toàn nở mày nở mặt! A Lan thi đậu lại giúp A Ba A Dương, vậy tháng ngày sau không phải sẽ sống tốt rồi sao?”
Vừa nói như vậy, quả thực một khung cảnh tươi sáng ngay trước mắt.
Hồ Tú Liên nghe thế thì trong lòng đặc biệt thoải mái, đáp lời: “Vậy cứ để nó ôn tập một tháng là được, dù sao nó đi làm công cũng không kiếm được bao nhiêu công điểm. Để nó ở nhà nuôi gà, cho heo ăn, nấu cơm, cũng đỡ cho tôi về nhà khỏi làm việc.”
Vì thế việc này cứ như vậy mà định, sáng hôm sau lúc thức dậy ăn cơm sáng, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nói, bảo Ninh Lan không cần theo họ đi làm công nữa, ở nhà cố gắng ôn tập là được, thuận tiện chăm sóc súc vật trong nhà.
Thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cổ vũ cô ta thi đại học, Ninh Lan đương nhiên rất vui mừng. Sau khi ăn cơm rửa chén xong, cô ta lại thảnh thơi nấu cám cho heo ăn no, sau đó lấy cám và rau dại băm cho gà ăn.
Lúc làm xong chuẩn bị đi ôn tập, nhớ tới sách giáo khoa của mình lúc trước đều đều bị bán phế liệu hết rồi. Đặc biệt thời điểm trước tốt nghiệp cô ta lấy trứng gà và lương thực trong nhà, sau đó toàn bộ sách bài tập đều bị Ninh Kim Sinh đem bán.
Không có sách giáo khoa cũng không có tài liệu ôn tập, dựa vào ý niệm thì không thể ôn tập được. Vì thế Ninh Lan ngồi suy nghĩ một hồi, chạy nhanh ra cửa đi đến công xã một chuyến để tìm bạn học cấp ba của mình hỏi mượn sách giáo khoa.
Thời gian bọn họ tốt nghiệp cũng không lâu lắm, sách của bạn học cô vẫn còn nhưng không đầy đủ. Vì thế vài người gom lại mới đủ một bộ sách, sau đó chia ra mỗi người vài cuốn, nói rằng xem xong thì trao đổi cho nhau.
Ôn thi đại học chỉ xem sách giáo khoa khẳng định là không đủ, sách giáo khoa chỉ là cơ bản. Mấy người bạn học lại cùng thương lượng, nói mỗi người đều nghĩ cách đi tìm tài liệu. Từ sớm khoảng tháng 8 - 9 đã có người bắt đầu tìm tài liệu ôn tập, bọn họ cũng không đuổi kịp tiết tấu của người kia.
Ninh Lan có thể đi đâu tìm tài liệu chứ, thứ nhất là cô ta không có tiền, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có thể đồng ý cho cô ở nhà ôn tập là không tồi rồi, bảo bọn họ bỏ tiền ra là không thể nào, thứ hai là người mà cô ta quen biết cũng không nhiều lắm.