Bởi vì xác định thông báo khôi phục kỳ thi đại học phát ra muộn, mà kỳ thi năm 1977 này vào tháng 12 cho nên thời gian cho mọi người ôn tập vô cùng ít, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ hơn một tháng.
Thời gian ôn tập ngắn, số người đăng ký thi lại rất nhiều, như này thì có ý nghĩa, độ khó khi tham gia lần thi này vô cùng lớn, có thể nói về mặt ý nghĩa thì quả thật như thiên quân vạn mã cùng qua một cây cầu gỗ.
Tiểu Yến và Thải Phượng cầm đơn đăng ký từ vừa từ văn phòng của Hứa Diệu Sơn đi ra lại đụng phải mặt mấy người khác tới lấy đơn đăng ký. Trong số mấy người đó gặp phải đó có một người là em của Ninh Hương —— Ninh Lan.
Ninh Lan dĩ nhiên cũng là buổi sáng nghe được tin tức, buổi chiều tới bộ đại đội lấy đơn đăng ký. Những người chỉ có trình độ cấp hai đều tới đăng ký, cô ta đường đường là một người tốt nghiệp cấp ba đương nhiên càng muốn tới đăng ký.
Ai cũng đều biết, đây là một cơ hội thay đổi vận mệnh của mọi người, một cơ hội thật sự công bằng cho tất cả mọi người. Nó không xem gia đình, không xem hộ khẩu, không xem giới tính, không xem quá khứ, chỉ xem thành tích thi cử lần này.
Nếu cô ta có thể thi đậu đại học, cô ta có thể hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình cô ta chán ghét này.
Cho nên lúc ăn cơm buổi tối, cô ta liền nhắc đến chuyện này với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, chỉ nói: “Mẹ, bắt đầu từ ngày mai con không muốn đi làm công nữa, con muốn ở nhà đọc sách ôn tập.
Vân Mộng Hạ Vũ
”
Nghe được lời này, trong nháy mắt Hồ Tú Liên theo bản năng chỉ có phiền, bà tức giận hỏi: “Mày lại muốn làm gì?”
Ninh Lan nâng mắt lên liếc bà một cái, rất nhanh lại hạ xuống: “Con đăng ký thi đại học rồi, con muốn chuyên tâm ôn tập chuẩn bị thi.”
Ninh Kim Sinh nhìn cô ta chằm chằm, mở miệng chính là: “Ai nói cho mày thi?”
Ninh Lan còn chưa kịp nói, Hồ Tú Liên lại nói: “Mày còn muốn học hả? Tao khuyên mày nhân lúc còn sớm thì bỏ ý định này đi, nhanh tìm một người rồi gả đi mới đúng. Mày học từ tiểu học đến cấp ba, tốn biết bao nhiêu tiền lãng phí biết bao nhiêu thời gian, có ích lợi gì hả? Tình trạng nhà chúng ta mày biết chứ, không có dư tiền cung cấp cho này đi học, mày thành thành thật thật tìm một người mà gả, đừng nghĩ đông nghĩ tây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-164.html.]
Ninh Lan bình ổn hơi thở, âm thanh nói chuyện không dám lớn tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên: “Con đã hỏi rồi đều, vào đại học căn bản không cần tốn tiền, học phí thì không cần, mỗi tháng còn trợ cấp mười mấy tệ tiền phí sinh hoạt phí. Sau khi tốt nghiệp thì trăm phần trăm được phân công, đều là bát sắt.”
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nhai cơm nghe cô ta nói thì bán tín bán nghi.
Ninh Lan thấy bọn họ không nói lời nào, lại tiếp tục nói: “Nếu con thi đậu, mỗi tháng con tiết kiệm ăn cơm một chút, vốn dĩ sức ăn của con rất ít, một tháng thì có thể ăn hết bao nhiêu tiền, tiền sinh hoạt trợ cấp tiết kiệm được thì con gửi về nhà. Chờ đến khi tốt nghiệp phân công công việc, có việc làm ổn định, đem thể hiện cho nhà mình không nói, tiền lương mỗi tháng cũng nhiều, trong nhà cũng có thể sống tốt một chút.”
Lời này khiến Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên động tâm, nghĩ thầm thiên hạ còn có loại chuyện tốt này? Đi học không tốn tiền, mỗi tháng còn có thể gửi tiền về nhà, chờ sau khi tốt nghiệp có thể an ổn được phân công công việc, tay cầm bát sắt?
Mười mấy năm rồi, toàn xã hội đều nói đi học vô dụng, thế nào mà một sớm biến thiên, người đi học lại được coi trọng như vậy?
Những việc này đều là thật sao?
Ninh Lan thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vẫn không nói lời nào, cũng không biết hai người bọn họ đang suy nghĩ gì, tự mình cúi đầu lại nói thầm một câu: “Ninh A Hương cũng đăng ký, vì sao con không thể thi? Con tốt nghiệp cấp ba đàng hoàng mà.”
Ninh Hương cũng đăng ký? Hồ Tú Liên cau chặt mày: “Ninh A Hương? Nó đến cả lớp 2 tiểu học cũng chưa học xong, việc thi đại học này hồi phục hay không thì có liên quan gì với nó? Nó lại muốn làm trò cười gì cho thiên hạ vậy?”
Ly hôn ầm ĩ đến long trời lở đất còn chưa đủ, ở chung làm loạn với Vương Lệ Trân còn chưa đủ, vậy mà cũng học theo người ta đi thi đại học?
Người chưa học hết lớp hai lại tham gia thi đại học, cũng không sợ bị người cười rớt cái răng hàm, tự nó không thấy mất mặt nhưng làm cha mẹ như bọn họ cảm thấy đỏ mặt. Thật là nuôi thành một đứa con gái ngoan, làm trò cười cho thiên hạ hết lần này đến lần khác.
Ninh Lan trả lời: “Cô ta đăng ký rồi, bên phía bí thư Hứa cũng thông qua rồi.”
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đồng thời cạn lời, Hồ Tú Liên huơ đũa trong tay: “Hồ Tú Liên tôi chưa từng nuôi đứa con gái như vậy, thật là trò cười gì cũng làm ra được, một ngày không bị người khác bàn tán chê cười sau lưng thì trong lòng nó không thoải mái.”