Đùa à?
Con cái bọn họ còn sắp có thể thi rồi mà còn chạy đến đây báo danh sao?
Hồng Đào cười khẽ: “Bí thư Hứa, chúng tôi không báo danh, là A Hương định báo danh, chúng tôi chỉ đến xem thôi.”
Nói đến A Hương, Hứa Diệu Sơn lại chuyển mắt lên gương mặt Ninh Hương, nói chuyện còn tính là khách khí, suy nghĩ một lúc rồi nói: “A Hương, tôi nhớ hình như cô chưa đi học, cô không biết chữ thì đến báo danh làm gì?”
Ninh Hương nhìn Hứa Diệu Sơn, giải thích: “Bí thư Hứa, tôi có đi học, học đến năm lớp hai tiểu học. Hơn nữa đầu năm lúc tôi đi Tô Thành cũng đã nói với anh là hiện tại tôi đã biết chữ, tôi còn đọc rất nhiều rất nhiều sách.”
Hứa Diệu Sơn nhớ lại một chút, sau đó cầm cuốn 《 Nhân Dân Nhật Báo 》trong tay, nheo mắt lại nói: “Nhưng điều kiện báo danh lần thi này cũng có yêu cầu về bằng cấp, cô là tự học thì có thể được không?”
Ninh Hương còn chưa nói gì, Lâm Kiến Đông ở bên cạnh đã nói: “Bí thư Hứa, anh có thể cho tôi xem tờ báo này một chút không?”
Hứa Diệu Sơn liếc mắt nhìn anh, vươn tay đưa tờ báo cho anh.
Lâm Kiến Đông nhận tờ báo, cẩn thận nhìn kỹ một hồi, sau đó chỉ vào một hàng chữ cho Hứa Diệu Sơn xem, miệng còn nói: “Có thể, nơi này viết vô cùng rõ ràng, thí sinh cần tốt nghiệp trung học phổ thông hoặc có trình độ tương đương, chỉ cần có trình độ tương đương là được, điều kiện vô cùng rộng rãi. Trên báo cũng nói rất rõ ràng, lần này triệu tập dự thi nghiêm ngặt tuân thủ theo mười hai tiêu chuẩn: Tự nguyện báo danh, kiểm tra nghiêm ngặt, chọn thành tích ưu tú trúng tuyển. Mà mặt khác điều kiện báo danh là gì thì không nghiêm khắc như vậy.”
Hứa Diệu Sơn lấy lại tờ báo trong tay Lâm Kiến Đông, lại cúi đầu nhìn kỹ một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu nói: “Hình như đúng là ý này, tuổi tác cũng rất rộng rãi…”
Thấy Hứa Diệu Sơn lãng phí thời gian như vậy, Hồng Đào ở bên cạnh không nhịn được, mở miệng nói: “Ôi bí thư Hứa, anh để cho A Hương báo danh đi. Tất cả chúng tôi đều có thể làm chứng, hiện tại cô ấy thật sự đã biết chữ, nói rất nhiều câu chúng tôi nghe không hiểu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-162.html.]
Các thợ thêu khác cũng sôi nổi nói: “Đúng vậy đúng vậy, A Hương thông minh như vậy, nhất định là trình độ học vấn trung học phổ thông, A Hương có thể mà.”
Ninh Hương nghe vậy không nhịn được bật cười, hai bên khóe miệng cong lên, thầm nghĩ ngày thường không uổng công cô đến phường thêu dạy các cô ấy thêu thùa.
Hứa Diệu Sơn liếc nhìn đám thợ thêu mồm năm miệng cười: “À, tôi biết rồi, các cô đến đây là để hỗ trợ chứ gì. Nếu tôi không cho A Hương báo danh thì hôm nay các cô không cho tôi về nhà ăn cơm trưa đúng không?”
Hồng Đào cười khẽ: “Cái này thì chúng tôi không dám.”
Hứa Diệu Sơn cùng lười nói với các cô ấy, một đám người thật sự quá ồn ào. Anh ta trực tiếp rút hai tờ phiếu báo danh trong ngăn kéo ra, đưa đến trước mặt Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, nói với bọn họ: “Điền xong thì đưa cho tôi, nếu báo danh cũng đừng đùa chơi với tôi, trở về nhà ôn tập cho tốt vào. Nếu thật sự thi đậu, tôi sẽ cầm theo pháo đến cửa phát thư thông báo.”
Ninh Hương vốn đang vô cùng hồi hộp, thấy Hứa Diệu Sơn lấy phiếu báo danh ra và nói như vậy, trong lòng cô bỗng trở nên nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất, không khống chế được mà mở miệng đáp lời: “Bí thư Hứa, tôi sẽ cố gắng!”
Lâm Kiến Đông ở bên cạnh phụ họa theo: “Tôi cũng vậy!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ đại đội đi ra cũng gần tới thời gian làm cơm trưa của các gia đình. Những thợ thêu khác xem náo nhiệt xong cũng không quay về phường thêu, lên tiếng chào nhau vài câu liền kết bạn cùng nhau, theo phương hướng của mỗi người mà đi về nhà.
Trên đường trở về tự nhiên cũng nói về chuyện thi đại học, rằng thói đời bây giờ đúng là thay đổi. Trong số bọn họ có người từng đi học, có người thì chưa, có người hoàn toàn vô duyên với chuyện thi đại học, có người có thể đi đăng ký thử một lần.
Có hai cô gái tuổi còn khá trẻ, lúc đi trên đường thương lượng rằng —— “Chị A Hương chỉ học hai năm tiểu học cũng dám đăng ký, hay là chúng ta cũng đi đăng ký thi thử xem, cậu cảm thấy thế nào? Giống như chị A Hương nói, thử xem sao, khó có được cơ hội này.”“Cơ hội là rất khó có được, chính là thành tích học tập của tớ không quá ổn, còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã muốn đi đăng ký, tám phần là thi không đậu. Cậu nghĩ xem, bao nhiêu người chờ cơ hội này, khẳng định là rất nhiều người đến đăng ký.”
“Mọi người không phải đều giống nhau? Mấy năm nay có người đến trường học tập sao? Hơn nữa rất nhiều người tốt nghiệp đã nhiều năm rồi, kiến thức từng học chưa chắc còn nhớ, phải xem ai ôn tập tốt hơn vậy.”