Ngay cả vấn đề quan trọng như thành phần gia đình cũng không hạn chế, vậy thì sao có thể đi hạn chế những vấn đề khác? Hiện tại quốc gia đang gấp rút vực dậy đám đổ nát, cần gấp một lượng lớn người tài năng, có thể có càng nhiều người để chọn lựa thì càng tốt. Dù sao cuối cùng đều là chọn thành tích ưu tú trúng tuyển, chỉ có lợi, không có hại.
Trong lòng Ninh Hương vẫn còn có chút thấp thỏm, mà những người đã lén lút ôn tập kia thấy đến tháng mười mà vẫn chưa có tin tức liên quan truyền đến, trong lòng cũng không phải hoàn toàn yên tâm, sợ hãi cuối cùng việc này sẽ không được chứng thực.
Thời gian từng ngày trôi qua, rất nhiều người đều đang thấp thỏm chờ đợi. Sau đó ngày hai mươi mốt tháng mười này, cuối cùng tin tức khôi phục thi đại học cũng đã được đưa lên các phương tiện truyền thông đại chúng, trở thành tin tức chính xác không thể sai được.
Khi đó Ninh Hương đang làm việc trong phường thêu, chợt nghe thấy loa phát thanh của đại đội sản xuất ở cách đó không xa truyền ra tiếng nói của Hứa Diệu Sơn, nói hai câu: “Xin thông báo một thông tin khẩn cấp, mọi người xin ngừng công việc đang làm một chút. Sau đây công xã xin chuyển phát chỉ thị của cấp trên, trung ương tổ chức cuộc hội đàm công tác khoa học và giáo dục, hội nghị quyết định thay đổi phương thức tuyển sinh hiện tại, bắt đầu từ năm nay, khôi phục thi đại học!”
Từ lúc loa phát thanh vang lên, Ninh Hương lập tức dừng kim thêu hoa trong tay. Lúc nghe Hứa Diệu Sơn nói ra bốn chữ cuối cùng, cho dù đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng cô vẫn không kiềm được mà hồi hộp.
Các thợ thêu nghe xong thì lẩm bẩm một câu: “Cái gì? Khôi phục thi đại học?”
Trong loa phát thanh, Hứa Diệu Sơn vẫn còn tiếp tục nói: “Ngày mười hai tháng mười, Quốc Vụ Viện đã thông qua 《Kiến nghị của Bộ Giáo dục về việc tuyển sinh cao đẳng đại học năm 1977》, văn bản quy định tất cả công nhân, nông nhân, thanh niên tri thức lên núi xuống nông thôn hay về thành thị, bộ đội đã xuất ngũ và học sinh tốt nghiệp khóa này, phù hợp điều kiện trên thì đều có thể đăng ký dự thi…”
“Không còn căn cứ và biểu hiện chính trị và thành phần gia đình hạn chế tư cách dự thi…”
Sau khi toàn bộ thông báo được đọc xong, toàn bộ làng đều bị chấn động. Đám thợ thêu tụ lại cùng nhau thảo luận, chỉ nói: “Có nghĩa là sau này chỉ cần thành tích học tập tốt là có thể thi lên đại học, có phải là vậy không?”
Trước kia vào đại học đều nhờ vào đề cử, sau đó thông qua các loại kiểm tra chính trị, lên trên cũng đều là đại học công nông binh, không xét thành tích học tập của người ta, tất cả đều xét ở biểu hiện, chỉ có người có biểu hiện tốt, đã lập công mới có tư cách được đề cử.
Nếu như gia đình có thành phần không tốt thì tiểu học, trung học cơ sở còn không được lên chứ đừng nói đến học đại học.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mười năm gần đây, nền giáo dục của nước nhà chùng xuống cũng không phải nói đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-161.html.]
Mà hiện tại lúc các thợ thêu sôi nổi bàn luận, Ninh Hương siết chặt kim thêu hoa, trái tim cô đang đập thình thình thì Lâm Kiến Đông đột nhiên xuất hiện ở ngoài của xưởng thêu. Anh thở hồng hộc, đứng ở cửa nhìn Ninh Hương rồi nói: “Thật sự khôi phục thi đại học!”
Các thợ thêu thấy anh kích động thành dáng vẻ sững sờ như vậy, tất cả đều cười rộ lên, nói với anh: “Có ai không nghe thấy chứ?”
Lâm Kiến Đông ngại ngùng thu lại cảm xúc, bình tỉnh trở lại rồi nhìn Ninh Hương nói: “Anh định đi gặp bí thư Hứa đăng ký, cùng đi đi.”
Nghe được lời này, các thợ thêu khác đồng loại quay đầu nhìn về Ninh Hương, tò mò hỏi một câu: “A Hương cũng đi đăng ký sao?”
Ninh Hương cười khẽ, lấy tấm vải căng trên khung thêu hoa xuống, vừa bỏ vào túi vừa nói: “Thử xem thôi.”
Hồng Đào nhìn cô với vẻ không thể tin được: “Chị nhớ là em chưa đi học mà.”
Ninh Hương vẫn cười nói: “Em tự học hai năm.”
Ninh Hương dọn dẹp vật liệu thêu thùa, cùng Lâm Kiến Đông đi đến đại đội. Hồng Đào các cô cũng rất tò mò, nên trực tiếp bỏ xuống công việc hiện tại, đứng lên khóa cửa rồi đi theo Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đến đại đội hóng hớt.
Sau khi đọc thông báo ở phòng phát thanh xong, Hứa Diệu Sơn vừa quay về văn phòng, ngồi xuống uống ngụm trà làm ấm cổ học thì nhìn thấy Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, phía sau còn dẫn theo một đám thợ thêu đi về phía phòng làm việc của anh ta.
Không biết là có chuyện gì, sao bỗng nhiên đến nhiều người như cậy.
Anh ta đậy nắp ly trà tráng men lại, nhìn Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đi vào cửa, do dự hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Kiến Đông cười nói: “Không phải anh nói khôi phục thi đại học à, tự nguyện báo danh cho nên chúng tôi đến đây lấy phiếu đăng ký.”
Hứa Diệu Sơn ngơ ngác chỉ vào đám thợ thêu phía sau: “Các người… Đều báo danh?”