Mà Giang Kiến Hải coi như cũng hoàn toàn thấy rõ, anh ta đâu phải cưới một người vợ, rõ ràng là cưới một tổ tông sống. Không đúng, tổ tông cũng không bằng cô ta, cô ta là quỷ hút m.á.u chỉ muốn hút m.á.u không nghĩ đến cố gắng, ích kỷ đến không có giới hạn cuối cùng!
Anh ta thật sự không muốn nuôi cô ta, cho nên định đi tìm một công việc cho cô ta làm.
Cũng nhờ có quan hệ, vất vả lắm mới tìm thấy bên nhà xưởng len sợi có người muốn rời đi, để trống một vị trí nữ công nhân. Thế là anh ta quả quyết dùng tiền mua công việc này, để cho Lưu Doanh đi làm. Hộ khẩu của Lưu Doanh là theo anh ta chuyển đến Tô Thành, nên cũng không phiền phức.
Mà Lưu Doanh nghe anh ta bảo cô ta đến nhà xưởng len sợi làm thì gương mặt lộ vẻ không vui và chán ghét. Trước đây cô ta cũng làm trong nhà xưởng như vậy, hoàn cảnh bên trong xưởng may vô cùng kém, quả thật là muốn mạng người khác.
Trong thời gian làm bên trong nhà xưởng vô cùng ồn ào, nhiệt độ cao, độ ẩm lớn, nhiều bụi, cường độ lao động cũng rất lớn, mỗi ngày đều là ngày làm đêm làm, đau lưng chuột rút, một tháng cũng chỉ có thể nhận được mười tám đồng tiền.
Làm loại công việc này thì cô ta thà ở nhà nằm ngủ còn hơn.
Tuy nói thời đại này địa vị của công nhân vô cùng cao, có thể do cô ta không phải là người của thời đại này, cho nên trong đáy lòng cô ta bài xích đi vào xưởng làm công nhân dưới tầng chót. Dưới cái nhìn của cô ta, đi xưởng may làm nữ công nhân tức là lấy mạng kiếm tiền!
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên thế giới này tiền còn rất nhiều, rất nhiều, tại sao phải lấy mạng đi kiếm tiền?
Thế là sau một tháng làm việc, cô ta thật sự không ăn nổi quả đắng này, nên đã tìm người bán lại công việc kia.
Thời đại này vào công tác trong thành phố rất được yêu thích, có rất nhiều người tranh nhau sứt đầu bể trán cũng không tìm được, chỉ có thể ở nông trường nông thôn phí thời gian, thế nên chỉ cần muốn bán, hầu như chỉ vài phút sau là đã có người mua. Cô ta bán công việc rồi ngồi đếm tiền, cảm thấy cảm giác kiếm tiền này thật tốt.
Mà sau khi Giang Kiến Hải biết cô ta bán công việc này thì tức giận đến mức suýt nữa phun m.á.u c.h.ế.t ngay tại chỗ. Hai người ồn ào ầm ĩ cãi nhau một trận lớn, ai cũng không nói được ai, chỉ đơn thuần là phát giận trong lòng ra, sau đó hai người lại chiến tranh lạnh, chia phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-159.html.]
Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, vẫn là Giang Kiến Hải chấp nhận số phận trước. Anh ta thấy Lưu Doanh thật sự không muốn đi làm, nên thương lượng với cô ta, bảo cô ta học nấu ăn cho tốt, làm tốt mọi việc trong nhà, để anh ta có thể có một mái nhà thoải mái, để mỗi ngày được ngủ ngon giấc.
Kết quả Lưu Doanh gác tay lên thành ghế sô pha, nhìn anh ta và nói: “Trong nhà ăn có sẵn cơm, muốn ăn gì mà không có, tại sao phải tốn công làm việc? Cái nhà này chỉ có hai người chúng ta, không phải chỉ có một mình tôi, việc nhà cũng phải là hai người cùng nhau gánh vác.”
Giang Kiến Hải tức giận đến mức như muốn cắn nát hàm rằng già, sau đó chịu đựng cơn giận hỏi cô ta: “Vậy cô định làm gì? Cứ thế mỗi ngày ngủ đến giữa trưa, cơm nước xong xuôi thì xem TV, xem TV xong thì ra ngoài đi dạo, cứ sống cuộc sống như vậy đúng không?”
Lưu Doanh cười rộ lên: “Rất tốt mà, hay là em sinh cho anh một đứa con nhé?”
Ba đứa Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân kia đều không thể dựa dẫm được, hay là cô ta tự mình sinh một đứa, trói chặt Giang Kiến Hải.
Giang Kiến Hải cười khẩy: “Tôi thà sinh con cùng chó cũng không muốn sinh với cô!”
Lưu Doanh nói: “Nếu anh có bản lĩnh như vậy, vậy anh và chó sinh một đứa cho tôi xem thử đi.”
Giang Kiến Hải: “...”
Bỗng nhiên có một ngày Giang Kiến Hải thấy rõ, thì ra người phụ nữ anh ta ghét bỏ cả đời trước đã cố gắng như thế nào trong ngôi nhà của anh ta. Người phụ nữ kia im lặng không nói một lời, thiêu đốt cuộc đời mình, tạo thành hạnh phúc viên mãn cho nhà họ Giang anh ta.
Anh ta cảm thấy đời này của mình đã bị hủy hoại, trước mắt anh ta không có quyết đoán lại cưới một lần nữa. Lưu Doanh cũng không phải người dễ vứt bỏ như vậy, anh ta sợ sẽ ảnh hưởng rất lớn. Ba đứa bé không chịu nghe lời anh ta, mà anh ta còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà, hoàn toàn không có thời gian lo cho mẹ già già và đám trẻ.
Hiện tại anh ta cũng thấy rõ ràng là Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân cũng đã thoát khỏi quỹ đạo của kiếp trước. Anh ta thật sự vô cùng muốn thay đổi tất cả của hiện tại, nhưng lại sâu sắc cảm thật bản thân lực bất tòng tâm, không có cách nào phân thân, thật sự rất mệt mỏi.
Kiếp trước không cần phải thế này, kiếp trước anh ta chỉ cần an tâm đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà là được, chỉ cần quản lý tốt nhà máy, tất cả mọi chuyện trong nhà tự nhiên đều rất tốt. Anh ta vẫn luôn cảm thấy nhà này là do anh ta chèo chống lên, xem Ninh Hương đổi thành ai cũng không có gì khác biệt.