Lại đến tết trung thu một năm một lần, nhưng không phải nhà nào cũng có thể được đoàn viên.
Ngửi mùi hương hoa quế ở khắp nơi, ăn hạt khiếm thực, thịt viên và gạo nếp củ sen do Lý Quế Mai nấu, Giang Ngạn, Giang Nguyên chợt nhớ đến Ninh Hương. Thật ra sau khi ở Tô Thành chạy về đây, Giang Nguyên đã muốn đi qua tìm Ninh Hương, nhưng bị Giang Ngạn cản lại.
Giang Ngạn không phải đồ hèn nhát không biết xấu hổ, không biết thẹn như Giang Nguyên. Sau khi nó bị Ninh Hương oán trách trước mặt mọi người mấy lần thì đã thấy rõ thái độ của Ninh Hương đối với bọn họ. Nó cũng không phải người mặt dày, sẽ không tiếp tục đi tìm cô, không để cô mỉa mai nói móc nữa.
Mặc dù thật ra nó là người hối hận nhất vì trước kia đã bắt nạt Ninh Hương.
Lúc trước nếu không phải nó dẫn theo Giang Nguyên và Giang Hân bắt nạt Ninh Hương, thậm chí còn làm cô vỡ đầu thì Ninh Hương cũng không tức giận chạy về nhà ngoại, ồn ào muốn ly hôn với cha nó. Như vậy cha nó cũng sẽ không cưới Lưu Doanh, nhà nó cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Có đôi khi nó và Giang Nguyên đến bờ sông hóng mát, ngắm sao, nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, nó lại đặc biệt mong ước thời gian có thể quay ngược trở lại. Quay ngược về hai năm trước, nó nhất định sẽ dẫn theo em trai em gái nghe lời Ninh Hương, nhất định không làm cô tức giận.
Bởi vì Giang Nguyên nói đúng, Ninh Hương rất tốt, tất cả mọi mặt đều tốt, cũng đối xử rất tốt với bọn họ.
Nghĩ lại Ninh Hương ở nhà nó hơn nửa năm trời, bà nội bọn họ sống thế nào, còn bọn họ sống thế nào. Nhìn lại hai năm đã trôi qua này, quả thật đúng là mỗi ngày đều ngâm mình trong nước đắng, không có một chút ngọt ngào nào.
Nếu nói Ninh Hương có chỗ nào không tốt, vậy đó là cô quá tốt, tính cách quá mức mềm dịu, quá dễ bắt nạt.
Mà hiện tại nhà họ Giang biến thành dáng vẻ gì, đó chính là bốn chữ: Tan vỡ thành mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-158.html.]
Từ sau khi Giang Ngạn dẫn theo Giang Nguyên và Giang Hân trộm sạch tiền trong nhà xong bỏ chạy về đây, bọn họ không còn quay lại Tô Thành nữa. Đương nhiên Giang Kiến Hải có tự mình đi về đón bọn họ đi, nhưng Giang Nguyên và Giang Hân chỉ nghe lời Giang Ngạn, hoàn toàn không chịu nghe lời anh ta.
Ba đứa nhỏ kết thành một sợi dây, quật cường đến cùng với anh ta, hoặc là để anh ta đánh c.h.ế.t bọn họ, hoặc là một mình anh ta rời đi.
Cũng từ lúc đó, Giang Kiến Hải mới nhận ra, mình ở trong ngôi nhà này đóng vai ‘người cha’ thất bại đến mức nào. Anh ta và ba đứa trẻ không có chút tình cảm nào, bình thường không nói chuyện, ba đứa trẻ không nghe lời anh ta, hoàn toàn không có cách nào trao đổi được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lưu Doanh thì càng không thể dựa vào. Từ khi cô ta đánh đám trẻ một trận thì cô ta và Giang Kiến Hải cũng chiến tranh lạnh. Lúc chiến tranh lạnh còn chia phòng ngủ, cho nên lúc Giang Kiến Hải dẫn đám trẻ quay về thì cô ta cũng không hề về cùng.
Ba đứa trẻ thà c.h.ế.t cũng không đi về thành phố, anh ta không có cách nào, chỉ có thể kìm nén cơn giận thỏa hiệp. Sau đó anh ta chào hỏi với bí thư đại đội, để Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đến nông thôn học tập.
Sau này chỉ có anh ta và Lưu Doanh ở trong thành phố, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân theo Lưu Quế Mai, tiếp tục ở lại nông thôn.
Mỗi lần nghĩ đến anh ta và Lưu Doanh ở trong thành phố sống những ngày tháng tốt lành, còn mẹ già và đám trẻ thì ở nông thôn đầy hỗn loạn, trong lòng anh ta lại vô cùng áy náy. Thế là mỗi tháng anh ta gửi tiền và phiếu về nhà nhiều hơn, để mẹ già và con trẻ có tiền tiêu xài.
Bởi vì trong lòng có cảm giác áy náy này, nên Giang Kiến Hải càng phiền chán và chán ghét Lưu Doanh nhiều hơn, vẫn luôn đối xử vô cùng lạnh nhạt với cô ta. Anh ta nhìn thấy cô ta ở nhà nhàn rỗi thì lại phiền lòng, không nấu ăn, làm việc nhà cũng kém. Thế là anh ta nghĩ cách kiếm một công việc cho cô ta đi làm.
Từ sau khi Lưu Doanh gả cho anh ta, ngoài việc làm cho anh ta ngột ngạt ra thì không có một chút lợi ích hay trợ giúp gì cho cuộc đời của anh ta.
Chăm sóc mẹ của anh ta cũng không được, còn chỉ biết chọc mẹ anh ta tức giận muốn chết. Chăm lo cho ba đứa trẻ cũng không nên hồn, còn ép đám trẻ chạy về nông thôn. Còn cô ta thì vô cùng nhàn rỗi, mỗi tháng ngoài tìm anh ta đòi tiền và phiếu sống phóng túng thì không còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Nếu anh ta không đưa tiền thì Lưu Doanh sẽ quậy lên. Cô ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng gây chuyện thì rất giỏi, cô ta có thể chọc người ta tức giận đến ói máu. Giang Kiến Hải trọng sĩ diện cũng không thắng nổi cô ta, đành phải chấp nhận số phận đưa tiền cho cô ta.