Ninh Lan mặc dù là học sinh cấp ba, nhưng ở nông thôn, dân quê cưới vợ cũng không xem cô ta biết bao nhiêu chữ. Đương nhiên những người theo đuổi chủ kiến cá nhân như Giang Kiến Hải thì lại khác, đa số mọi người vẫn muốn lấy một người lớn lên đẹp đẽ lại biết chu toàn cuộc sống về làm vợ.
Ninh Lan lớn lên không xinh đẹp được như Ninh Hương, hơn nữa vì phải làm việc lao động cả một năm nên người cô ta thô ráp hơn rất nhiều, cũng không biết sinh sống như Ninh Hương. Đồng thời bản thân cô ta đọc sách biết chữ có chút kiến thức, cũng có mục tiêu theo đuổi riêng, vì thế chuyện tìm đối tượng vô cùng khó khăn.
Theo suy nghĩ của Ninh Lan, cô ta đương nhiên muốn tìm một gia đình đứng đầu trong thành để cô ta lấy được hộ khẩu trong thành phố. Nhưng điều kiện của bản thân và gia đình cô ta thực ra đều chẳng ra gì, ở quê còn không tìm được những người có điều kiện tốt chứ đừng nói đến người ở thành phố.
Ninh Kim Sinh thật sự không muốn quan tâm tới những chuyện phiền phức này, lăn qua lăn lại chán rồi mới nói tiếp: “Nếu vẫn không được thì tuỳ tiện tìm một nhà rồi gả qua đi, cứ để nó ở nhà như vậy, mỗi năm làm ra được tí công điểm còn không đủ để nuôi cái miệng ăn của nó thì có ích gì đâu?”
Nói lời này là muốn thế nào đây, Hồ Tú Liên lập tức nói: “Tùy tiện tìm một nhà như nhà họ Lâm thì ông có đồng ý không? Từ nhỏ đến lớn trong nhà bỏ ra bao nhiêu tiền cho nó đi học, chúng ta tốn nhiều tiền vào người nó như vậy, để nó tùy tiện tìm một nhà nghèo rồi gả cho người ta hả? Do dù nó không có tiền đồ đồng ý, thì tôi cũng sẽ không đồng ý đâu!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhắc tới chuyện học hành, Ninh Kim Sinh cũng hối hận: “Mất trắng chín năm học phí, lãng phí nhiều năm ở trường học như vậy mà chẳng có ích lợi gì. Cuối cùng vẫn phải làm ruộng, vẫn phải lấy chồng sinh con đấy thôi?”
Ông vừa nói xong, Hồ Tú Liên liền nói: “Không phải tại ông đồng ý hay sao?”
Ninh Kim Sinh suýt tắc thở, còn không phải tại lúc đó Ninh Hương cầu xin ông. Chuyện cũng đã qua, bây giờ còn nhắc lại làm gì, người cũng đã tốt nghiệp, Ninh Kim Sinh chẳng muốn nói nữa, chỉ nói: “Cứ nhìn đi, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ tìm được nhà thích hợp.”
Mà chuyện tìm đối tượng cho Ninh Lan, không chỉ có Ninh Kim Sinh với Hồ Tú Liên sốt ruột mà bản thân Ninh Lan cũng vô cùng lo lắng.
Bởi vì… chuyện này đối với cô ta, không chỉ đơn giản là tìm người để kết hôn, mà còn là cơ hội duy nhất giúp cô ta thoát khỏi cái gia đình này.
Chị cô ta ly hôn đã chặt đứt tính toán duy nhất của cô ta trong tương lai, cũng bỏ mặc không quan tâm tới cô ta nữa. Ninh Lan không thể không đi đội sản xuất kiếm công điểm, còn cha mẹ chỉ ước gì có thể lột da róc thịt cô ta cân bán lấy tiền phụ giúp hai đứa em trai kia, bây giờ cô ta chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Mà ở những năm này, cô ta không có đường ra nào khác, chỉ có con đường lấy chồng mà thôi. Cho nên Ninh Lan nhất định phải tìm một nhà chồng thật tốt, sau khi kết hôn rời khỏi nhà họ Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-157.html.]
Bây giờ bọn họ đối xử với cô ta như thế, bắt cô ta phải chịu hết mọi chua xót oan ức, chờ sau khi cô ta kết hôn rời khỏi đây, nhất định sẽ không để cho bọn họ chiếm được một chút lợi ích gì từ người cô ta. Cô ta rời đi không lấy bất cứ thứ gì từ trong nhà này, bọn họ cũng đừng nghĩ cô ta sẽ vì cái nhà này mà trả giá bất cứ điều gì.
Mỗi người đều có gia đình riêng, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
***
Trong giai đoạn rối ren không thấy rõ được tương lai này, rất nhiều người vẫn còn đang vùng vẫy trong cuộc sống của mình để tiến lên phía trước. Rõ ràng có thể nhìn thấy rõ những bước chân của mình, có mục tiêu hướng đến nhưng không có một chút hy vọng.
Đương nhiên, Ninh Hương có thể nhìn thấy rõ ràng, tương lai không xa sẽ là bầu trời sáng rõ.
Vào tháng mười năm nay sẽ có tin tức chính thức khôi phục kỳ thi đại học, mà chuyện trước mắt cô cần phải làm là dành thời gian chăm chỉ ôn tập, chuẩn bị đầy đủ để chờ đợi tin tức này đến.
Nhưng trong lòng Ninh Hương cũng có chuyện khiến cô lo lắng không yên, đó là không biết cô có thể thuận lợi báo tên lên trên không. Nhưng cho dù có thể báo lên hay không thì việc chuẩn bị của cô cũng không thể dừng lại được.
Thế là những ngày sau đó, mỗi ngày Ninh Hương đều lao vào ôn tập tài liệu và thêu thùa, đầu óc mệt mỏi thì thêu thùa, thêu thùa mệt mỏi thì lại hoạt động đầu óc, tóm lại cô không cho phép mình nhàn rỗi.
Sau đó cứ mỗi ngày trôi qua như vậy, Ninh Hương lại khoanh tròn vào một ngày trên lịch treo tường.
Từ những ngày đầu tháng ba ấm áp tới tháng bảy trời nóng như lửa, từ tháng tám vào thu tới tháng mười mùi hoa quế phủ khắp thôn xóm.
Ninh Hương nhớ rất rõ ràng, ngày các phương tiện truyền thông lớn công bố tin tức khôi phục lại kỳ thi đại học, là vào ngày 21 tháng 10.