Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:54:18
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ấy vừa thốt ra lời này, bầu không khí trên bàn cơm trong nháy mắt bị đông cứng lại một lúc.

Có . . . . . Cái tật xấu gì?

Tật xấu ở phương diện nào?

Anh cả Lâm Kiến Quốc hắng giọng, dựa theo hiểu biết của mình về “tật xấu” ở phương diện kia, nói: “Có gì để con hỏi nó chút xem sao.”

Vân Mộng Hạ Vũ

***

Lâm Kiến Đông trốn tới phòng chăn nuôi mới được yên tĩnh, sau khi rửa mặt xong, anh bèn thắp đèn ngồi bên bàn đọc sách. Đây chính là sách Ninh Hương chia cho anh [Bộ sách tự học Toán Lý Hoá], kiến thức bên trong đó quả thật sâu sắc hơn sách giáo khoa cấp ba.

Đã lâu rồi Lâm Kiến Đông không nghiêm túc học tập, lúc mới bắt đầu nhìn sách anh còn khó tiến vào trạng thái tập trung, nhưng sau đó mỗi ngày ngồi nhìn một hai tiếng đồng hồ, đến buổi tối hôm nay lại nhìn tới thì đã phát hiện ra đầu mối tốt hơn một chút rồi.

Đối với anh mà nói, học tập luôn là việc phong phú và hạnh phúc. Sâu trong lòng Lâm Kiến Đông luôn có một loại khát vọng đối với tri thức, học bao nhiêu cũng sẽ không cảm thấy đủ, cũng nguyện ý tiêu tốn thời gian vào những chuyện này.

Đọc sách mệt mỏi, anh sẽ lấy lịch treo trên tường xuống và vẽ lên giấy trắng ở mặt sau tờ lịch một lúc. Lâm Kiến Đông vẽ lại khung cảnh vườn Chính trị mà anh đã nhìn thấy trước đó, một chòi nghỉ mát, một hành lang và một ao hoa sen đang dần xuất hiện dưới ngòi bút của Lâm Kiến Đông.

Từ nhỏ Lâm Kiến Đông đã rất thích vẽ vời, có điều vì trong nhà nghèo không mua nổi giấy, mà anh lại rất thích học tập, yêu quý sách giáo khoa nên cũng không nỡ vẽ linh tinh vào sách, vì thế Lâm Kiến Đông toàn cầm cành cây nhỏ vẽ trên mặt đất, thêm nữa là vẽ vào lịch treo trên tường.

Khi còn bé anh thích nhất là trong nhà mua quyển lịch theo ngày, loại lịch kia cứ hết một ngày là lại lật một tờ lịch. Phía trước in ngày tháng năm, còn phía sau ngược lại để trống không. Tuy rằng trang giấy rất mỏng, mặt trái cũng không được sạch sẽ cho lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-156.html.]

Cha Lâm sẽ ghi chép các khoản nợ trên quyển lịch, có lúc anh sẽ xé mấy tờ những ngày trước đó xuống, cầm lấy vẽ vời lên trên đó. Thấy cái gì vẽ cái đó, nhìn theo lịch treo tường vẽ người, vẽ chim chóc hoa lá, vẽ phong cảnh núi non, vẽ ngựa trong tranh Từ Bi Hồng.

Vẽ xong một cái đình nhỏ cho đỡ chán, Lâm Kiến Đông lại treo lịch treo tường về lại chỗ cũ, sau đó thu hồi sự chú ý tiếp tục ôn tập tài liệu và đọc sách. Đến khi nhìn thấy màn đêm đen kịt, hai mí mắt sắp đánh nhau, anh mới thổi đèn lên giường đi ngủ.

***

Mọi người đều sống cùng một thôn, người khác biết chuyện Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi thành phố Tô, đương nhiên người nhà họ Ninh cũng biết chuyện này. Hồ Tú Liên và mấy người phụ nữ khác nói chuyện phiếm với nhau, cũng giống như những thợ thêu trong trong phường kia, chuyện gì cũng có thể nói ra được.

Nghe được chuyện này, buổi tối trước khi đi ngủ bà nói với Ninh Kim Sinh, nói xong thì tức giận: “Cuộc sống nhà họ Giang thật là tốt thì nó không muốn, phu nhân xưởng trưởng thì không muốn làm, chẳng lẽ lại muốn cuộc sống ở nhà họ Lâm? Nếu mà đúng như vậy, thì mắt nó bị mù thật rồi!”

Hồ Tú Liên vẫn luôn xem thường nhà họ Lâm, lúc trước khi Ninh Hương còn chưa đính hôn với Giang Kiến Hải, Trần Xuân Hoa cũng có ý muốn Ninh Hương làm con dâu bà ấy, nhưng khi đó Hồ Tú Liên đã nói mấy câu để Trần Xuân Hoa bỏ ý nghĩ này đi.

Trước đây xem thường, hiện tại tất nhiên vẫn là xem thường mà thôi.

Ninh Kim Sinh trái lại cũng không thuận theo bà nói nhà họ Lâm không tốt, chỉ tiếp lời nói: “Bà cũng đừng bận tâm về chuyện này nữa, Kiến Đông người ta là một thanh niên trẻ tuổi, nó lại là cưới lần hai, chẳng lẽ người ta có thể cưới nó về hay sao? Bà dùng ngón chân mà ngẫm thì cũng không có khả năng đâu.”

Hồ Tú Liên cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy vậy, nào có thanh niên trẻ tuổi nhà ai lại lấy một người cưới lần hai về nhà chứ, nếu vậy thì cũng bị người ta chê cười c.h.ế.t mất thôi. Tuy nói nhà họ Lâm nghèo, nhưng Lâm Kiến Đông cũng không lưu lạc tới mức phải kết hôn với người lấy chồng lần hai.

Bây giờ bà vừa xem thường nhà họ Lâm, cũng không vừa mắt Ninh Hương, nói một lúc bèn cảm thấy tốt nhất là không nên nói mấy chuyện này nữa. Nghĩ kỹ lại, quả thực hai người họ hoàn toàn không có khả năng, dựa theo nhân phẩm của Kiến Đông, bọn họ chắc cũng chỉ là mối quan hệ bình thường thôi.

Không nhắc tới chuyện Ninh Hương có thể gả đi được hay không, Hồ Tú Liên lại nhắc tới cô con gái thứ hai Ninh Lan: “Tới bây giờ cũng đã nhờ bà mối giúp đỡ thăm dò được một năm rồi, nhà có điều kiện tốt thì không vừa ý con bé, nhà điều kiện kém thì chúng ta lại không vừa mắt, bực c.h.ế.t tôi rồi.”

Loading...