Lâm Kiến Đông nghe bà ấy nói vậy cũng không bất ngờ, rất bình tĩnh gật đầu đáp: “Vâng ạ. Con đi đặt mua ít máy móc cho đội sản xuất, A Hương đi mua một ít sách, vừa vặn chung đường nên đi cùng nhau.”
Trần Xuân Hoa vẫn rất uyển chuyển, bà ấy nhịn nửa ngày mới lại hỏi tiếp: “Vậy con với con bé ấy. . . . . . Bây giờ là tình huống gì?”
Lâm Kiến Đông ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Hoa, lại nhìn sang mấy ánh mắt cũng đang tò mò, gương mặt đầy vẻ căng thẳng kia, sau đó anh chợt nở nụ cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Xuân Hoa không hiểu: “Con cười cái gì?”
Lâm Kiến Đông gắp một miếng dưa muối cho vào trong miệng, anh vẫn cười, lên tiếng hỏi: “Mọi người cảm thấy thế nào?”
Trần Xuân Hoa đưa mắt lườm anh: “Vậy con cảm thấy chúng ta cảm thấy thế nào?” Ngoại trừ việc hỏi về mối quan hệ kia ra, bọn họ còn có thể hỏi chuyện gì nữa?
Lâm Kiến Đông cầm đũa bình tĩnh nhai cơm và dưa muối trong miệng, nuốt xuống rồi mới nói: “Vậy con nói cho mọi người nghe một chút, mọi người quay về nghĩ lại chuyện này một lần nữa xem. A Hương tự mình muốn ly hôn với Giang Kiến Hải, vì sao, bởi vì sau khi kết hôn cuộc sống cô ấy phải trải qua vô cùng mệt mỏi, quả thật là không ai ngờ tới. Gia đình Giang Kiến Hải là cái dạng gì, anh ta vừa có công việc lại có tiền, trong nhà chỉ có một mẹ già và ba đứa con nhỏ, cộng thêm cả A Hương nữa thì ngày thường cũng chỉ có năm người. Ngay cả cuộc sống nhà Giang Kiến Hải mà A Hương còn không muốn, chẳng lẽ cô ấy lại muốn cuộc sống của nhà chúng ta?”
Nói xong anh dùng ánh mắt nghi ngờ quét qua một lượt người trong nhà mình, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, lại nói tiếp: “Nhà chúng ta có bao nhiêu miệng ăn, cha, mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, cháu trai cháu gái. Còn có con và thằng tư cũng sắp tới tuổi cưới vợ, lại nghèo tới nỗi không xây nổi cái nhà, đi ngủ còn phải chen lấn suýt không có chỗ mà ngủ. . . . . .”
Lâm Kiến Đông còn chưa nói hết lời đã bị Trần Xuân Hoa quở trách mắng một tiếng cắt đứt lời anh. Trần Xuân Hoa lườm anh, tức giận nói: “Có câu nói, ‘mẹ không chê con xấu, chó không chê chủ nghèo’, có người nào nói nhà mình như con sao?”
Lâm Kiến Đông rất thản nhiên: “Con nói thật mà, vì thế mọi người đừng nghĩ tới chuyện không có khả năng nữa, cũng đừng nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ, trước mắt con còn chưa muốn kết hôn đâu.”
Anh nói tới chỗ này, người trên bàn ai cũng đã hiểu, Ninh Hương người ta căn bản không muốn gả cho nhà bọn họ. Trước đó cũng có không ít đàn ông muốn lấy vợ hai tìm bà mai tới cửa làm mối, đều bị cô đuổi đi, có khi còn nói lời khó nghe.
Ninh Hương không phải bị nhà chồng chán ghét không cần cô nữa nên đuổi cô đi, mà là tự cô muốn ly hôn, bây giờ xem ra cũng không có ý định tái hôn với bất kỳ ai. Bọn họ cứ vậy cẩn thận nghĩ lại, lúc này đâu còn cảm thấy được gì nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-155.html.]
Bây giờ cũng không phải xã hội phong kiến nam nữ mà nói với nhau chút chuyện riêng thì đều đáng phải chết, hai người làm bạn đi thành phố Tô mua đồ gì đó mà thôi, chỉ cần quang minh chính đại thì cũng không phải là chuyện gì to tát.
Không nhắc tới Ninh Hương nữa, Trần Xuân Hoa đang bưng bát cơm lại đưa mắt lườm Lâm Kiến Đông, mắng anh: “Lớn bé cũng không phải là cán bộ, suốt ngày bận rộn chuyện của người khác, con coi mình là Lôi Phong thật hả? Con có mấy suy nghĩ kia, vậy thì cũng bận rộn lo chuyện của mình đi. Tự con nói thử xem con đã bao nhiêu tuổi rồi, mấy năm qua giới thiệu cho con không ít đối tượng, cô gái nhà người ta cũng không có ý kiến gì, mà mắt con nhiều tật quá, không người nào lọt được vào mắt con. Trước mắt còn chưa muốn kết hôn, vậy khi nào muốn kết hôn?”
Ở phía sau hai anh trai và chị dâu mỗi người một câu phụ thêm vào ——”
Đúng là không còn nhỏ nữa.”
“Mau mau lấy vợ về để cha mẹ yên tâm.”
“Lại kéo dài thêm vài năm nữa thì không dễ tìm nữa đâu.”
“Kết hôn xong là đến lượt thằng tư rồi.”
Lâm Kiến Đông đang ăn cơm thở dài một hơi: “Mỗi lần con về nhà là lại nói tới những chuyện này thôi, vậy thì về sau con cũng không dám trở về nữa. Chuyện kế thừa hương khói đã có ba người anh cả, anh hai với thằng tư là đủ rồi, thiếu một người là con cũng không có gì đâu.”
Cha Lâm nghe anh nói như thế cũng cảm thấy con trai vô liêm sỉ, ông ấy trừng mắt nhìn về phía Lâm Kiến Đông: “Mày không lấy được vợ, làm lưu manh cả đời, lại còn bị người ta mắng c.h.ế.t mày. Tao với mẹ mày cũng không có mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người khác. Nhà ta có nghèo cũng không tới mức không lấy được vợ.”
Lâm Kiến Đông thực sự không muốn nói chuyện với mọi người về đề tài này, mỗi người một câu cũng làm anh phải ăn đủ, vì thế cái miệng lớn của Lâm Kiến Đông không ngừng bới cơm, nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, sau đó vội vàng đứng dậy nói có việc rồi trốn tới phòng chăn nuôi.
Trần Xuân Hoa nhìn con trai như vậy thì càng thêm tức giận, bà siết chặt đũa quay đầu nói với cha Lâm: “Tôi thật không hiểu nổi, người lớn như vậy rồi mà vẫn không muốn lấy vợ kết hôn, hay là nó có cái tật xấu gì phải không?”
“. . . . . .”