Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân đã hẹn nhau, ngày hôm sau tất cả đều không đến trường.
Sau khi quan sát Lưu Doanh đi ra ngoài, bọn họ lặng lẽ lẻn vào trong nhà, lật tung phòng của Lưu Doanh cùng với Giang Kiến Hải, Giang Ngạn lấy dây thép bẻ khóa, cho tất cả tiền và phiếu vào cặp sách, sau đó dẫn Giang Nguyên và Giang Hân bỏ trốn.
Hai người anh trai dẫn theo em gái, đầu tiên ba người đi ra Tô Thành ăn uống no say một bữa, ăn mấy món như là cá quýt sóc, tôm chiên long tỉnh, móng giò, cá bạc má cải xoong.
Ăn uống no lại đi đến cửa hàng mua ít bánh ngọt, lần mò ra bến tàu trả tiền một chuyến thuyền quay về trấn Mộc Hồ. Sau khi đi thuyền lớn thì đổi sang ngồi thuyền nhỏ, từ thuyền chạy bằng dầu đổi thành thuyền tự chèo, lần mần suốt ban ngày mãi cho đến chập tối mới đến được trấn Mộc Hồ.
Ba người trong bóng tối, lưng đeo cặp sách từ công xã chạy về nhà. Trong cặp đương nhiên không phải là sách vở, mà là bảy tám món đồ chơi như “vũ khí” đánh nhau, cùng với bánh ngọt mới ra mua từ Tô Thành về.
Đợi đến khi bọn họ chạy đến nhà thì trời đã tối thui lại, Lý Quế Mai vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm tối, nhìn thấy ba đứa trẻ thở hổn hển chạy vào nhà, đầu tiên bà ta ngạc nhiên một chút, sau đó để đôi đũa xuống gọi to cục cưng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Ngạn lấy bánh ngọt từ trong cặp ra, cùng Giang Nguyên, Giang Hân ngồi xuống ăn cơm tối với Lý Quế Mai. Vừa ăn vừa tố cáo đủ loại hành vi phạm tội của Lưu Doanh, nói cô ta ngược đãi bọn họ như thế nào, sau đó chỉ vào vết thương cho Lý Quế Mai xem.
Lý Quế Mai nghe thấy vậy thì đau lòng muốn chết, trên trán Giang Ngạn có dán băng gạc, trên tay Giang Nguyên cũng quấn một vòng băng gạc, trên trán Giang Hân cũng có một mảng tím xanh, tóm lại là chịu rất nhiều uất ức, ba đứa nhỏ mới dám tự mình chạy về đây! Đường đi xa như vậy!
Lý Quế Mai đau lòng lau nước mắt. Luôn miệng mắng chửi Lưu Doanh. Chửi cô ta là con quỷ xui xẻo, ở nông thôn mà gây chuyện chắc chắn cô ta không có lấy một ngày sống yên ổn, mỗi ngày đều dày vò cô ta cho đến chết, dám đến thành phố hành hạ cháu trai cháu gái bà ta, khiến cháu trai cháu gái bà ta không được sống yên ổn qua ngày.
Nghe Lý Quế Mai chửi Lưu Doanh, Giang Hân cắn một miếng bánh ga tô, vừa ăn vừa nói với Lý Quế Mai: “Được rồi bà, chúng cháu sẽ không bao giờ... vào thành phố với mẹ kế nữa, chúng cháu sẽ không bao giờ quay về đó nữa, từ giờ về sau chúng cháu sẽ ở nông thôn với bà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-152.html.]
Nghe Giang Hân nói vậy, không cần nói cũng biết Lý Quế Mai đau khổ và phiền muộn đến nhường nào. Cái nhà ở Tô Thành kia là con trai bà ta cố gắng mới có được, con đàn bà Lưu Doanh kia sống ở đó miễn phí không phải trả tiền, lại còn hành hạ cháu trai cháu gái bà ta, công lý ở đâu chứ?
Ngay lúc Lý Quế Mai sắp không thở nổi nữa, bí thư đại đội bỗng nhiên đến nhà, gõ cửa hai cái thò đầu vào hỏi: “Chị Lý, Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân có về đây không?”
.....
Lưu Doanh nhìn một đống lộn xộn do Giang Ngạn với Giang Nguyên bày ra, Giang Kiến Hải không dọn, lại không có khả năng mà trông chờ vào Giang Ngạn với Giang Nguyên, cho nên vẫn là Lưu Doanh tự mình dọn dẹp sạch sẽ. Dọn dẹp cả một buổi sáng xong cô ta đi ra ngoài, ở bên ngoài nguyên một ngày không về.
Gần tối, cô ta từ bên ngoài trở về nhà để nấu cơm thì thấy trong nhà một người cũng không thấy.
Mới vừa rồi cãi nhau với bốn cha con họ, Lưu Doanh cũng không hèn hạ mà chủ động đi quan tâm bọn họ. Suy cho cùng hôm qua Giang Kiến Hải đi làm việc gì anh ta cũng không có giải thích, có bản lĩnh thì từ nay về sau đừng có quay về cái nhà này nữa.
Không nghĩ nhiều, Lưu Doanh mở chiếc ti vi đen trắng trong nhà lên, ngồi trên sofa xem TV. Ngồi một lúc cảm thấy có chút lạnh, lập tức đứng dậy đi vào phòng định lấy quần áo mặc.
Ai không vào phòng thì không biết, vừa vào thì chắc chắn bị dọa mà nhảy dựng lên. Phòng ngủ của cô ta giống như bị kẻ trộm đột nhập, tất cả ngăn kéo ngăn tủ đều bị mở hết ra, quần áo rải đầy trên giường với trên mặt đất.
Nghĩ nghĩ cái gì, cô ta vội vàng mở cửa tủ quần áo, trên tủ quần áo có cái ngăn kéo quả nhiên cũng bị mở ra, chiếc khóa đồng nằm lăn lóc trên mặt đất bên cạnh chân cô ta, mà toàn bộ tiền và phiếu bên trong đều không còn một đồng nào.
Lập tức cô ta cảm thấy trong nhà chắc chắn có kẻ trộm đột nhập, vì thế tùy tiện tìm áo khoác mặc vào, vội vàng ra ngoài tìm công an báo án. Nhưng cô ta còn chưa đi đến đồn công an, lại nhớ ra cái gì đó.
Dừng chân lại, cô ta giơ tay lên xem đồng hồ, nhìn xung quanh bầu trời, đã là giờ này, trời cũng đã tối, Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân đã tan học từ lâu rồi, vậy bọn chúng đâu?