Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:54:00
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng vì sao sau khi kết hôn, cô ta cũng chậm rãi biến thành dáng vẻ anh ta chán ghét nhất. À không đúng, anh ta đối với Ninh Hương sau khi kết hôn là nhàm chán, đối với Lưu Doanh hiện tại là chán ghét và trách mắng, là sợ hãi, là nghe được tiếng cô ta liền tắc nghẽn hô hấp, thần kinh đau đớn!

Anh ta uống trà đến mức suýt nữa làm cho chính mình say, cả mặt là dáng vẻ chóng mặt mơ hồ, dựa vào ghế trên không còn gì luyến tiếc, vứt bỏ chính mình mà thấp giọng bắt đầu rên —— một bước đi sai cả đời sai, thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch...

***

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông rời khỏi quán trà, lại đi tìm tiệm sách Tân Hoa ở gần đó. Ninh Hương đi qua lại giữa các giá sách để tìm bộ 《 Bộ sách Toán Lý Hoá 》, tìm được một quyển thì đưa cho Lâm Kiến Đông xem hình dạng để anh tìm giúp.

Hai người cứ như vậy tìm từng hàng xuống dưới, cuối cùng tìm đủ nguyên bộ mười bảy cuốn. Sau khi tìm đủ thì ôm mười bảy cuốn đi tính tiền, tổng cộng bỏ ra mười bảy đồng. Số tiền này ở thời đại này cũng xem như một khoản lớn.

Kỳ thật Lâm Kiến Đông cũng không hiểu rõ vì sao Ninh Hương tốn nhiều tiền mua bộ sách này như vậy. Trước mắt toàn dân ấm no còn chưa đạt được, tri thức càng không có nhiều giá trị, tốn nhiều tiền mua loại sách này như vậy, không phải chuyện người bình thường sẽ làm.

Nhưng từ khi Ninh Hương quyết định ly hôn vẫn luôn không giống người khác, cô giống như sống bên ngoài xã hội này, có thái độ và triết lý sống hoàn toàn mới. Cho nên Lâm Kiến Đông cũng không nghi ngờ gì nhiều, chỉ giúp Ninh Hương ôm sách.

Sau khi mua sách xong, Lâm Kiến Đông cũng đến xưởng cơ giới đặt mua chút đồ cho đội sản xuất, sau đó chuyến đi thành phố Tô hôm nay của hai người liền kết thúc. Quay lại bờ sông lên thuyền, lúc ánh mặt trời trong không trung ngả về phía tây thì chèo thuyền về nhà.

Đến trên thuyền ngồi nghỉ mệt, Ninh Hương nói với Lâm Kiến Đông: “Những quyển sách em mua này, đa số kiến thức đều không có trong sách cấp ba, anh có muốn học không? Nếu anh học, vừa hay nếu em không biết thì sẽ hỏi anh.”

Lâm Kiến Đông vốn dĩ không nghĩ nhiều về chuyện sách này, Ninh Hương vừa nói như vậy, anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu với Ninh Hương: “Có thể, buổi tối anh sẽ về phòng chăn nuôi đọc, bất quá khó quá cũng chưa chắc anh có thể hiểu.”

Ninh Hương cười cười: “Hai người trao đổi một chút, hẳn là tốt hơn so với một mình chán nản ngồi học sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-149.html.]

Lâm Kiến Đông thấy cô mê mệt chuyện học kiến thức, chỉ xem như lúc nhỏ cô không được đi học, trong lòng vẫn để tâm, cho nên bây giờ mới khao khát đối với kiến thức, muốn học tập đến nhiều hơn. Anh đương nhiên cũng nguyện ý việc trao đổi này, vì thế biểu thị chấp thuận.

Từ sau khi anh tốt nghiệp, đọc sách cũng không có ai trao đổi ý tưởng cùng. Bởi vì những người khác đều vì lấp đầy bụng mà bôn ba, người vẫn duy trì thói quen đọc sách thật sự quá ít, đặc biệt là ở nông thôn.

Nếu Ninh Hương muốn học tập như vậy, dù sao thường ngày ngoại trừ chuyện ở đội sản xuất, anh cũng không còn việc gì khác phải làm, buổi tối cơ bản đều là có thể dành thời gian, vậy thì dứt khoát cùng Ninh Hương đọc sách là được rồi.

Sau đó hai vừa chèo thuyền vừa thương lượng, sau khi trở về mỗi người lấy một nửa sách về nhà, đọc xong rồi lại trao đổi, sau đó lại cùng nhau thảo luận chỗ còn thắc mắc, cho đến khi hiểu hết toàn bộ nội dung mới thôi.

Đường về rất xa, con sông uốn lượn như nhìn không thấy cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương lại hàn huyên vài chuyện khác với Lâm Kiến Đông, nói về những sách ngoại khoá trước đây từng xem qua, về các bộ điển ảnh kiểu mẫu của thời đại này, cái gì cũng hàn huyên cả.

Trong tiếng cười vui vẻ thoải mái, mái chèo trên mặt sông vẽ ra từng đợt sóng gợn, chậm rãi dập dờn tản ra.

***

Giang Kiến Hải một mình ra ngoài lang thang một ngày, đến lúc chạng vạng mới đi về nhà. Chỗ anh ta ở chính là phòng trong công xưởng, bởi vì anh ta là xưởng trưởng cho nên nơi ở là chỗ tốt nhất trong số các công nhân.

Anh ta không ăn cơm tối ở bên ngoài, định là về nhà ăn để khỏi phải nghe Lưu Doanh kia không ngừng cằn nhằn lải nhải. Mặc dù chính cô ta hầu như là không nấu cơm, thường ngày đều gọi cơm ở tiệm về ăn.

Cơm của tiệm cơm Giang Kiến Hải ăn đến sắp phun ra rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Doanh gọi món từ tiệm cơm trở về, anh ta đều hít sâu một hơi, ngồi ở bên bàn cầm đũa nhưng không gắp nổi, sau đó liền nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày tan làm về nhà ở đời trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương sẽ làm xong một bàn đồ ăn rồi đợi anh ta về nhà, có cơm có đồ ăn có canh, mỗi món đều rất ngon miệng. Lúc anh ta nhíu mày nói hai câu chán ngấy, mấy ngày tiếp theo cô sẽ không ngừng đổi món đổi canh các kiểu.

Loading...