Lúc hơn một giờ chiều, hai người đang quan sát con đường trước cung hạng để tìm một quán trà lâu năm, Ninh Hương đánh bạo xa xỉ một phen, chọn quán trà Bích Loa Xuân nổi tiếng ở Tô Thành, hơn nữa là loại trà mới đưa lên gần đây, ngồi xuống cùng Lâm Kiến Đông nghe Bình đàn.
Diễn viên trên sân khấu một người ôm đàn tam huyền một người ôm tỳ bà, từ từ hát lên truyện dân gian truyền kỳ.
Ninh Hương uống trà nghe Bình Đàn, lúc nghe đến nhập tâm, Lâm Kiến Đông đột nhiên nhìn cô hắng giọng. Cô hoàn hồn nhìn về phía Lâm Kiến Đông, không biết anh có ý gì, sau đó theo anh ra hiệu mà quay đầu qua xem thì thấy được Giang Kiến Hải.
Ninh Hương: “……”
Một ngày gặp được hai lần, cũng đủ lạ lùng.
Lúc Ninh Hương nhìn về phía Giang Kiến Hải, vừa vặn Giang Kiến Hải cũng thấy được cô và Lâm Kiến Đông, ánh mắt hai người chạm nhau một giây. Buổi sáng mới “chào hỏi” nhau ở lâm viên, hiện tại lại gặp nhau trong quán trà, không thể nói không xấu hổ.
Giang Kiến Hải lập tức liền muốn quay đầu rời đi, bởi vì một mình anh ta đi dạo lâm viên đã bị Lâm Kiến Đông làm cho xấu hổ, nói cũng thật mất mặt gì đỏ cả lỗ tai. Hiện tại anh ta lại một mình tới nghe Bình Đàn, vậy không phải càng bị anh và Ninh Hương chê cười sao?
Ninh Hương không quan tâm nhiều tới anh ta, thu hồi ánh mắt tiếp tục nghe Bình Đàn.
Lâm Kiến Đông lại ở bên cạnh vẫn luôn nhìn anh ta, thấy anh ta cứng đơ mặt muốn đi rồi lại không đi, ngồi xuống bàn cách đó mấy bàn, gọi nước trà rồi một mình ngồi đó nghe Bình Đàn.
Sau khi anh ta ngồi xuống uống trà, Lâm Kiến Đông liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục cười nhìn về phía diễn viên trên đài.
Kỳ thật anh cảm thấy Giang Kiến Hải sắc mặt cũng đẹp mắt, nhưng mà không đáng để nhìn nhiều hơn.
Ninh Hương trực tiếp xem Giang Kiến Hải ngư không khí, chính mình nên uống trà thì uống trà, nên nghe Bình Đàn thì nghe Bình Đàn, ngẫu nhiên sẽ thảo luận vài câu chuyện xưa về Bình Đàn với Lâm Kiến Đông. Cô và Lâm Kiến Đông trò chuyện ngày càng hăng say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-148.html.]
Mà Giang Kiến Hải một thân một mình ngồi ở bàn bên, uống trà đầy miệng đắng chát, căn bản nghe không vào diễn viên ở trên sân khấu đàn hát gì. Thỉnh thoảng anh ta nhịn không được nhìn về phía Ninh Hương, càng nhìn trong lòng càng hụt hẫng.
Chủ yếu là trước kia Ninh Hương là vợ anh ta, một người chỉ thuộc về anh ta, hiện tại lại ăn mặc xinh đẹp tươi tắn như vậy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều duyên dáng thanh lịch, cứ như vậy ngồi đối diện với một người đàn ông khác nói nói cười cười vui vẻ thật sự làm anh ta chướng mắt.
Chướng đến mắt, anh ta thậm chí có một loại xúc động mãnh liệt muốn đi lên trực tiếp kéo cô rời đi.
Anh ta cũng không rõ, vì sao hơn một năm này, Ninh Hương một mình sinh sống, bị mọi người xem thường nhưng chẳng những chưa từng tiều tụy mà còn trở nên càng dịu dàng xinh xắn, so với nữ diễn viên đàn tỳ bà trên sân khấu còn đẹp hơn.
Cô và người phụ nữ thô tục chỉ biết chùi nồi rửa bát trong trí nhớ của anh ta là cùng một người, nhưng lại hoàn toàn không giống một người. Cô như nhộng vào kén, con thiêu thân trắng sau khi cắn kén tằm mà bay ra, như hoàn toàn lột xác.
Lúc thật sự nghẹn đến mức sắp thở không nổi, anh ta bèn liều mạng rót trà uống, một ngụm lại một ngụm to, hoàn toàn không thưởng thức hương vị của nước trà, quả thực là xem hình như một con lừa đang uống, phí trà lại phí dạ dày.
Mà Ninh Hương ngoại trừ lúc anh ta tiến vào quán thì nhìn anh ta một cái, sau đó đến cả nửa ánh mắt cũng không thèm cho anh ta. Cô và Lâm Kiến Đông uống xong trà nghe xong Bình đàn, đoán thời gian không sai biệt lắm liền ra khỏi quán trà rồi đi mua đồ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi rồi, Giang Kiến Hải vẫn tiếp tục ở tại quán trà uống như lừa một hồi. Uống đến căng bụng thật sự là uống không nổi nữa, anh ta mới buông chén trà, lại nghe Bình đàn thêm một lát.
Nói là nghe Bình Đàn, kỳ thật chính là nhìn diễn viên trên đài mà ngẩn người.
Lúc ngẩn người, anh ta dùng đại não mình suy nghĩ rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng không ra —— nói cho cùng thì thế giới này, cuộc sống của anh ta làm sao vậy, Ninh Hương lại làm sao thế này, vì sao tất cả mọi thứ đều vượt qua phạm vi hiểu biết của anh ta.
Rõ ràng là anh ta trọng sinh trở về, rõ ràng mọi thứ đều là dựa theo dáng vẻ hoàn mỹ trong tưởng tượng của mình mà ra, đời này anh ta vốn nên là vô cùng hoàn mỹ không khuyết điểm, nhưng sao cuộc sống lại từng bước từng bước bị mất khống chế vậy?
Lưu Doanh à Lưu Doanh, người phụ nữ hoàn mỹ phù hợp với tiêu chuẩn kén chọn của anh ta này, trước khi kết hôn làm cho anh ta thích tới trong tim, anh ta cho rằng cô ta là món quà mà trời ban cho, để cho anh ta bù đắp tiếc nuối của kiếp trước, có được một đời càng thêm hoàn mỹ.