Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:53:55
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Kiến Hải nghe cô nói vậy sững người, cũng không biết phải nói gì thêm. Tuy rằng anh ta không nhớ rõ là khi nào mình nói như vậy, nhưng anh ta nhớ câu này anh ta từng nói rồi.

Ninh Hương vừa nói xong thì nhìn thấy Lâm Kiến đông bước đến. Thế nên cô có tình nhìn ra ngoài đình lâu một chút, ánh mắt không hề thu về, nói với Giang Kiến Hải: “Không làm phiền xưởng trưởng Giang nữa, chúng tôi là đi hai người đến đây.”

Giang Kiến Hải ý thức được điều gì đó, theo ánh mắt của cô quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông bước vào đình, người này trông trẻ tuổi hơn anh ta rất nhiều. Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, biểu cảm của anh ta trong phút chốc trở nên khó coi vô cùng, mím chặt môi, thu hồi tầm mắt quay người lại.

Giang Kiến Hải không quen biết Lâm Kiến Đông, nhưng nhân vật như Giang Kiến Hải, Lâm Kiến Đông đương nhiên biết đến. Khi anh bước đến đã nhìn thấy anh ta, thế nên bước vào trong đình thì lập tức đứng cạnh Ninh Hương, mỉm cười chào hỏi một câu: “Đây không phải là xưởng trưởng Giang sao? Anh cũng đến đây đi dạo à?”

Nói xong thì nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, không đợi Giang Kiến Hải nói gì thêm, lại tiếp tục cười hỏi: “Một mình anh đến đây thôi sao? Xưởng trưởng phu nhân đâu? Hình như anh còn có ba đứa con nhỉ, chủ nhật không đi dạo cùng nhau sao?”

Vành tai Giang Kiến Hải nóng lên, sắc mặt trở nên không tự nhiên, giống như người ta hỏi là câu hỏi khó trả lời vậy. Ánh mắt anh ta lạnh băng nhìn Lâm Kiến Đông một cái, khóe miệng vẽ lên nụ cười khô khan: “Còn bận lắm.”

Lâm Kiến Đông lại nói: “Tôi nhớ là vợ mới cưới của anh hình như bán công việc trên thành phố rồi nhỉ, chủ nhật vẫn còn bận như vậy sao? Vậy có lẽ là ở nhà dạy con nhỉ, vậy ba đứa con của anh chắc chắn sẽ thành tài.

Giang Kiến Hải tức đến mức không nhịn nổi, nhìn ra hướng khác khẽ hít một hơi dài, vành tai lại nóng hơn một chút.

Ninh Hương ở bên cạnh đem tất cả các động tác nhỏ và sự thay đổi biểu cảm của anh ta thu hết vào trong tầm mắt, mím chặt môi. Cô sợ nếu như không mím chặt môi lại, bản thân sẽ phì cười mất.

Giang Kiến Hải không nhìn Ninh Hương, lại nhìn về phía Lâm Kiến Đông, hơi khó chịu nói: “Cậu là ai? Liên quan đến cậu không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-147.html.]

Lâm Kiến Đông vẫn mang dáng vẻ khách sáo, “Xem ra là tôi lo chuyện bao đồng rồi, anh còn có chuyện gì không? Nếu như anh không còn chuyện gì nữa thì tôi và A Hương đi trước đây, chúng tôi còn có nhiều chuyện cần làm.”

Nói xong câu này, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương cũng không để ý đến Giang Kiến Hải nữa, cùng nhau bước ra khỏi đình.

Giang Kiến Hải một mình đứng trong đình, ánh mắt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, một lát sau anh đưa tay chỉnh kính, nghiến chặt răng hít sâu một hơi, lại quay người nhìn về phía Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cho đến khi bóng lưng của bọn họ biến mất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa mới cùng Lâm Kiến Đông ra đến đình viện, Ninh Hương liền nhịn không được nhếch môi nở nụ cười. Đợi đến khi đi xa hơn chút, cô trực tiếp cười thành tiếng, vui vẻ đến không chịu được.

Cười tận hứng thì hơi thu lại một chút, cô quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Đông nói: “Không nghĩ được anh có thể nói như vậy, vừa rồi anh có nhìn kỹ không, anh ta bị nói đến mức xanh mặt luôn.”

Bởi vì Ninh Hương cười vui vẻ, trên mặt Lâm Kiến Đông cũng mang ý cười, nói tiếp: “Anh cũng là nói thật, người đàn ông có vợ con, chủ nhật một mình tới vườn đi dạo thì thật kỳ lạ. Thời điểm này dẫn theo vợ con ra ngoài vui chơi, không có ý nghĩa hơn so với anh ta một mình đi lang thang không mục đích ở đây sao?”

Giữa môi Ninh Hương mang nụ cười, khẳng định và tán đồng gật đầu.

Vừa tiếp tục đi về phía trước, Lâm Kiến Đông lại tiếp tục nói: “Hơn nữa anh ta cũng ly hôn với em rồi, cũng tái hôn rồi, sao vẫn tiến tới bắt chuyện với em. Lúc trước làm loạn khó coi đến như vậy, ai cũng không để lại tình cảm và thể diện cho ai, ly hôn rồi thì cả đời không qua lại với nhau là phải rồi, coi như ngẫu nhiên gặp phải thì cũng xem như người xa lạ mà lướt qua nhau mới đúng.”

Ninh Hương vẫn gật đầu cười, lại lần nữa biểu thị hoàn toàn tán đồng lời anh nói.

Về chồng trước Giang Kiến Hải, Ninh Hương cũng không có gì muốn nhiều lời, mặc kệ nói với ai, chỉ cần nói đến người này, nhớ tới diện mạo của anh ta, Ninh Hương ngoại trừ một bụng mắng chửi cũng không còn gì khác, cho nên tốt nhất là không đề cập tới.

Ninh Hương vẫn duy trì tâm tình tốt đẹp vui vẻ, cùng Lâm Kiến Đông đi dạo hết sân vườn còn lại, gần tới buổi trưa thì ra lâm viên, sau đó liền đi thẳng đến tiệm cơm.

Bọn họ đến quán mì Phục Hưng dân tộc Hồi ở khu Diên An, vào trong mỗi người gọi một tô mì nước, cùng mấy cuộn thịt bò chiên. Ăn xong từ quán mì đi ra, hai người đều no đến không chịu nổi, bèn tùy tiện đi dạo ven đường cho tiêu thức ăn.

Loading...